Chương 38 - Sao Băng Qua Trời
Khi Ca cho xe quẹo vào bãi đỗ thì hai cha con Hạ Thạc Vũ, Hạ Tiểu Kỳ cũng vừa từ chiếc xe sang trọng bước ra.
Trái với thái độ ngạc nhiên của Thiên Thuận, Hạ Tiểu Kỳ chủ động tiến tới, nhanh miệng chào hỏi và giới thiệu bản thân với hai vị lãnh đạo cao nhất tập đoàn Nam Thành.
- Cháu chào chủ tịch Lý, chào phó tổng Dương, cháu tên Hạ Tiểu Kỳ, là bạn học với Hạo Nhiên và Mỹ Tranh ạ.
- Hổ phụ sinh hổ tử, Hạ tiểu thư rất có tố chất của người thừa kế tương lai.
Nghe Lý Hạo Nam chẳng tiếc lời khen ngợi con gái rượu, Hạ Thạc Vũ lộ rõ vẻ vui mừng.
Tuy hụt hẫng vì cậu chủ Lý gia đã có hôn thê nhưng bù lại, ông hy vọng Hạ Tiểu Kỳ và Thiên Thuận thành đôi bởi theo ông biết thì Lý Hạo Nam đối với anh chẳng khác nào con ruột, từ việc học hành đến cuộc sống thường ngày luôn chăm lo đầy đủ.
Bằng chứng là khi bước chân ra đường, ông trông bộ dạng Thiên Thuận đâu thua kém gì mấy tên thiếu gia nhà giàu, quần áo, giày dép đều láng lẫy chỉnh tề. Thầm nghĩ con mình mê anh như điếu đổ âu cũng vì ngoại hình quá bắt mắt.
Đáp lễ chủ tịch Nam Thành, Hạ Thạc Vũ dùng những lời có cánh có đuôi để ca tụng ông rồi khen luôn Dương Ân cùng Thiên Thuận. Sau màn tâng qua bốc lại, mọi người vui vẻ tiến vào bên trong.
Không gian ấm cúng với lối kiến trúc hoàng gia kết hợp tone màu vàng chủ đạo làm nổi bật sự sang trọng của nhà hàng được mệnh danh là thánh địa hẹn hò này.
- Cậu dự tính sau khi lấy bằng sẽ công tác ở đâu chưa? – Hạ Thạc Vũ nhìn Thiên Thuận, cười hỏi.
- Đương nhiên là nó sẽ đến làm tại Nam Thành rồi, nhà có cơ sở, đi đâu cho xa nữa. – Lý Hạo Nam trầm giọng chen ngang.
- Vâng, chủ tịch Lý nói phải. Tiểu Kỳ nhà tôi học xong cũng về phụ ba nó thôi, phải cống hiến cho gia đình trước chứ.
Hạ Thạc Vũ cười giả lả, nâng ly mời mọc tất cả những người trong bàn. Dương Ân tinh ý nhận ra đây không phải bữa cơm giao lưu đối tác bình thường như mọi lần mà chính là một cuộc làm mai dắt mối trá hình.
Càng nhìn Hạ Thạc Vũ nâng niu Thiên Thuận thì Dương Ân càng thấy gai mắt. Đã từ lâu, ông ngầm mong muốn có thể rước được anh về làm rể nhà mình. Cha con nhà họ Hạ này định hớt tay trên của ông hay sao.
Chỉ trách đứa con gái Dương Mỹ Tranh kia không hiểu tâm tư ba nó. Người ưu tứu, thông minh, đằm tính như Du Thiên Thuận bây giờ thật sự rất khó kiếm. Con bé ở nhà thật quá ngu ngốc, cứ thích làm tiểu tam. Lần này về dưới đó, nhất định ông phải dũa cho nó một trận.
- Người lớn chúng ta còn nhiều việc cần bàn, bọn trẻ ngồi chung lâu như vậy chắc sẽ chán, hay là để hai đứa về trước nhỉ?
Hạ Thạc Vũ vừa nói vừa nhìn Lý Hạo Nam, nháy nháy mắt. Hiểu rõ tâm ý của đối tác, Lý Hạo Nam gật gù quay sang Thiên Thuận.
- Thiên Thuận à, cháu đưa tiểu thư Hạ gia về giúp nhé.
- Vâng ạ. Cháu xin phép.
Thiên Thuận cúi chào và nhanh chóng đứng lên, Hạ Tiểu Kỳ mừng quéo cả hai chân vào nhau, gấp gáp bám theo. Ra đến nơi, cô đưa chìa khóa xe mình cho anh rồi đứng đợi, trong lòng rạo rực như thể đang chờ bạn trai đón đi chơi.
- Nhà em ở đường nào vậy? – Anh cất tiếng hỏi, mắt vẫn chăm chú quan sát phía trước.
- Khu đô thị ven hồ Phúc Lộc, anh chạy tới đó nhé.
Anh khẽ gật đầu, tập trung ôm vô lăng. Tuy không rành đường sá trên đây nhưng vì nhạy bén và cực kỳ thông minh nên anh cứ nhìn bản đồ mà lái thôi.
Xe bon bon chạy, qua ba mươi phút thì tới. Dòng chảy xanh uốn lượn giữa lòng phố thị này là nơi các đại gia chọn làm chốn dừng chân sau mỗi ngày làm việc vất vả.
Rảo bước dọc bờ hồ hồi lâu, cả hai đến ngồi xuống chiếc ghế đá dưới hàng liễu rũ đong đưa. Hạ Tiểu Kỳ lấy hết can đảm, nắm tay anh.
- Thiên Thuận, em thích anh, sao anh không thể cho em cũng như cho bản thân mình một cơ hội tìm hiểu nhau chứ?
- Anh đã từng hơn một lần nói với em phải không? Anh yêu người khác rồi.
- Nhưng chị Tử Hân và Hạo Nhiên có hôn ước, anh không thể cứ ôm mối tình vô vọng đó mãi, anh thực tế chút đi Thiên Thuận.
Nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi người mình, anh chống gối đứng dậy, phóng tầm mắt nhìn ra mênh mông mặt nước hồ, cất giọng xa xăm.
- Tiểu Kỳ, chuyện giữa anh và Tử Hân em không hiểu được đâu, anh chỉ có thể nói với em rằng cô ấy là tất cả của anh, bây giờ và mãi mãi.
Lời nói vô tình thoảng trong cơn gió và bay ngược vào tai Hạ Tiểu Kỳ. Cô không biết có một thứ tình cảm cố chấp thế này, đã rõ là ngõ cụt thì vì cớ gì anh cứ mãi đâm đầu.
Trông theo dáng anh khuất dần phía xa, nước mắt cô tuôn đổ hai hàng.
- Thiên Thuận ơi, sao anh phải khổ vậy chứ?