Chương 37 - Sao Băng Qua Trời
Lọt thỏm trong lớp học toàn những người thừa kế sáng giá của các công ty, tập đoàn lớn và tiếng tăm khiến Thiên Thuận cảm thấy như đi lộn chỗ. Thầm nghĩ Lý Hạo Nam chắc nhầm lẫn rồi nên bỏ tiền đóng để anh học cái khóa Marketing đắt đỏ này, đáng lý phải là Hạo Nhiên ngồi đây mới đúng.
Dù ông muốn chia cách anh với cô, tạo cơ hội cho con trai mình thì cũng không cần tiêu tốn như vậy. Có vô số trung tâm đào tạo rẻ bèo ngoài kia chứ đâu ít, xem ra tâm tư lão già ấy càng ngày càng khó đoán.
Một tuần chỉ học ba buổi nhưng Thiên Thuận chẳng rảnh thời gian về quê, bởi Lý Hạo Nam đã bắt anh đến chi nhánh công ty học việc nhằm mục đích năm sau ra trường còn rành rỏi mà phụ giúp ông này nọ.
Hai ngày liền không nghe được tiếng Tử Hân, bản thân anh lúc này khác nào cá thiếu nước, tâm hồn cứ lơ lửng treo trên ngọn cây. Tay giảng viên bậc thầy đang nói vấn đề gì anh cũng chẳng biết, mặc dù nhìn khuôn miệng ông ta thì vẫn thấy nhóp nhép.
Bạn cùng bàn với Thiên Thuận là đàn em lớp dưới Hạ Tiểu Kỳ, cành vàng lá ngọc của Hạ gia danh giá. Sáng sớm hôm nay, vừa chân ướt chân ráo bước vào liền thấy cô nàng chạy tới, chào hỏi rối rít, tay bắt mặt mừng rồi ngồi sát bên luôn.
Anh phải công nhận Hạ Tiểu Kỳ cực kỳ kiên trì, bị từ chối năm lần bảy lượt vẫn cứ chưng ra cái vẻ mặt kiểu em không nghe, em không thấy, em không biết gì hết và vô tư theo đuổi tình yêu.
Thiên Thuận lơ đễnh, Hạ Tiểu Kỳ còn lơ đễnh hơn, mấy khi được gần anh với cự ly vài centimet thế này nên trái tim cô cứ tưng bừng lỗi nhịp.
Buổi học kết thúc, Thiên Thuận gấp chiếc máy tính cất vô cặp, nhanh chóng đứng dậy, Hạ Tiểu Kỳ cũng vội vàng thu dọn, chạy theo anh, năn nỉ.
- Anh Thiên Thuận, đến giờ cơm trưa rồi, anh đi ăn với em luôn nhé.
- Không đâu, anh đã có hẹn dùng bữa cùng chủ tịch.
- Là ba của Hạo Nhiên sao?
- Đúng vậy. Thôi, anh đi đây.
Nói xong, anh quay đầu, tiến thẳng về phía thang máy. Hạ Tiểu Kỳ ngơ ngẩn dõi theo cái dáng dấp chuẩn như người mẫu khuất dần cuối hàng lang rồi rút điện thoại gọi Hạ Thạc Vũ.
Hạ gia và Lý gia cũng coi như là đối tác thân thiết, bởi ba cô, Hạ Thạc Vũ từng nhận thầu xây dựng các văn phòng cùng xưởng sản xuất rượu tại nhiều chi nhánh cho tập đoàn Nam Thành. Vậy nên, cô muốn ông giúp mình hẹn Lý Hạo Nam dùng chung bữa cơm này.
Từ tầng ba của tòa nhà, Lý Hạo Nam đưa mắt nhìn về phía cổng, ông thấy Thiên Thuận vừa bước xuống taxi và đang cắm cúi vào chiếc điện thoại trên tay. Lát sau, tiếng chuông vang lên, đầu máy bên kia, giọng anh lễ phép.
- Thưa chủ tịch, cháu đang đứng ngay phòng bảo vệ ạ.
- Cháu vào trong tránh nắng đợi bác một lát nhé. – Lý Hạo Nam dịu giọng.
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa, tiếp đó là Dương Ân với nụ cười thân thiện, nhanh nhẹn tiến lại gần.
- Tôi đặt bàn ở Hoàng Gia rồi ạ.
- Ừ. Tại Hạ Thạc Vũ cứ nhất quyết đòi mời bữa trưa nên tới đó cho nó đẳng cấp chút chứ chỗ cũ bình dân quá.
- Vâng. Nhưng xem chừng cậu Thiên Thuận sẽ chẳng thích nơi ấy đâu, dân dã đã quen. – Dương Ân tủm tỉm.
- Từ từ cũng phải thích nghi thôi, mai này đi kinh doanh, mời đối tác ghé quán cóc ăn cơm phần sao được.
Khẽ tặc lưỡi một cái, Lý Hạo Nam chậm rãi khoác chiếc áo vest, rảo bước đi ra. Dương Ân mau mắn theo bén gót.
Mấy hôm trước, nghe đứa con gái vàng ngọc Dương Mỹ Tranh gọi điện khóc lóc, bảo chủ tịch Nam Thành đuổi khéo nó khỏi nhà, ông chỉ còn biết im lặng xót xa.
Bảo bối của vợ chồng ông yêu ai không yêu lại đâm đầu vào tên sắp lấy vợ, mà người vợ này của hắn, định sẵn phải cưới rồi.
Trông thấy chiếc xe từ từ tiến đến cổng chính, Thiên Thuận liền đứng dậy, cám ơn bác bảo vệ và bước xuống bậc tam cấp.
- Cháu chào chủ tịch, chào Dương phó tổng. – Anh cất tiếng khi vừa ngồi vào băng ghế sau.
Lý Hạo Nam nhẹ gật đầu còn Dương Ân vui cười hớn hở hỏi han Thiên Thuận đủ thứ, nào là việc học hành và cả dự tính tương lai nữa. Tới lúc nghe Lý Hạo Nam ho lên mấy cái thì Dương Ân mới ngậm miệng.
Lướt qua ngã đường đông đúc ban trưa, Thiên Thuận lại nhớ day dứt những buổi tan trường cùng Tử Hân sóng đôi đứng đợi xe buýt, nhớ tia nắng xiên rơi xuống kẽ lá và rớt trên khuôn mặt trắng hồng của cô, nhớ tiếng nói thì thầm bên tai như giai điệu bình yên giữa dòng đời đầy bão táp.
Mong sao thời gian ba tháng hè trôi thật nhanh để anh có thể được nắm tay cô rảo bước đến trường, dìu cô lên núi hái măng, nghịch suối, ngắm thác ngàn và hoa Đỗ Quyên khoe sắc đỏ, cùng nhau ăn vội bữa cơm vỉa hè, nép chung chiếc ô ngày mưa giăng lấp lối.