Chương 36 - Sao Băng Qua Trời

Đến nơi, thấy Tử Hân đang lụi hụi trong bếp, anh vội buông nắm lá, lăng xăng chạy vô phụ giúp. Thế nhưng, khi vừa thò tay vào liền bị cô hất ra.

-        Cậu chủ đi tắm để còn ăn cơm, tôi nấu sắp xong rồi.

-        À, được, vất vả cho em quá.

Hạo Nhiên cười cười, nhanh chóng vụt chạy lên gian trên lấy quần áo, thẳng qua nhà tắm. Tử Hân lẳng lặng đặt mấy dĩa thức ăn vào mâm, bưng sang chỗ Diệp sư phụ.

Vì là ngày đầu tiên phải vận động nhiều nên toàn thân cô rã rời, chỉ mong mau hết giờ để được đi ngủ.

Đặt mâm cơm xuống chiếc bàn bằng gỗ kê ở giữa sân, cô rảo bước ngắm những chùm hoa hồng khoe sắc trong ánh chiều tím biếc.

-        Hạo Nhiên chưa qua hả con?

Nghe tiếng Diệp sư phụ vang sau lưng, Tử Hân giật mình quay lại, vội vàng lễ phép cúi đầu.

-        Dạ thưa sư phụ, sư huynh đang tắm ạ.

Cô khẽ tiến đến, ngồi bên mâm cơm cùng ông. Chỉ những lúc trò chuyện mà có mặt Diệp sư phụ, anh và cô mới xưng huynh, muội, còn không thì cứ như ở nhà. Sau một hồi tần ngần suy nghĩ, cô đánh liều cất tiếng.

-        Thưa sư phụ, con có điều muốn hỏi thầy.

-        Con cứ nói.

-        Là về chuyện học võ ấy ạ, nếu như con luyện tập cả ngày lẫn đêm, có phải sẽ rút ngắn được thời gian không thưa thầy?

-        Tử Hân à, nếu vậy thay vì luyện mười năm là thành thì con phải luyện tới hai mươi năm đấy. - Diệp sư phụ cười hiền nhìn cô.

-        Sao kỳ vậy ạ? Con cứ nghĩ mình tăng thời gian lên sẽ nhanh hơn chứ?

Nhìn biểu cảm ngơ ngác, ngờ nghệch trên gương mặt nữ đệ tử, Diệp sư phụ ôn tồn giải thích.

-        Tử Hân, nguyên lý của võ thuật truyền thống là để con người thăng hoa thể xác cũng như tinh thần thông qua việc luyện công tập võ, không phải để thúc ép cơ thể đạt được mục tiêu. Tâm càng nóng vội, việc càng khó thành.

-        Vâng thưa sư phụ. Con đã hiểu rồi ạ. – Cô cúi đầu, lí nhí đáp.

Cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò vừa kết thúc, Hạo Nhiên cũng vừa chạy sang, kéo vội chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, anh nhỏ giọng nói lời xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.

Buổi tối, Tử Hân tranh thủ đọc vài trang sách, đang chăm chú thì có tiếng gõ cửa vọng tới. Biết là Hạo Nhiên, cô thở dài, lững thững tiến ra, rút thanh cài gỗ.

-        Cậu sang đây làm gì? – Cô nhăn trán nhìn chậu nước tỏa mùi thơm trên tay anh.

-        Để tôi vào đã chứ.

Anh nói và bước nhanh qua bậc cửa, Tử Hân theo phản xạ cũng né sang một bên tránh đường. Trông khói bốc nghi ngút như vậy, cô thật không muốn bản thân biến thành gà trụng chút nào.

Hạo Nhiên đặt chậu nước xuống rồi kéo Tử Hân tới gần, ấn ngồi lên chiếc ghế. Cô còn đang chưa kịp hỏi thì hai chân đã bị anh nhấn vào trong chậu.

-        Nước ấm và thảo dược sẽ giúp chân em bớt nhức, lát nữa ngủ cũng ngon hơn. – Anh nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân cho cô, dịu dàng cất tiếng.

-        Tôi thấy không cần đâu.

Tử Hân vội vã nhấc chân nhưng Hạo Nhiên đã nhanh chóng bắt lại, ấn ngược trở xuống, mỉm cười hạ giọng.

-        Em không biết bàn chân là trái tim thứ hai của cơ thể sao? Ngâm nước thảo dược nóng sẽ giúp thông các kinh lạc bị tắc nghẽn, tăng cường lưu thông máu, tăng cường sức đề kháng và còn chữa được nhiều bệnh tật nữa.

Tử Hân há hốc miệng khi nghe anh thao thao bất tuyệt. Thầm nghĩ sao cậu chủ Lý không đi đóng quảng cáo luôn nhỉ, ở đây giúp cô ngâm chân thật phí hoài tài năng quá. Nhưng mà tính ra thì cảm giác này cũng không tệ, đúng là rất thư giãn.

-        Vậy để tôi tự làm, cậu về ngủ đi.

-        Là sư phụ bảo tôi giúp em, phải cùng nhau nghe lời thầy chứ.

Ánh nhìn đắm đuối đa tình của Hạo Nhiên làm Tử Hân chẳng biết giấu mặt vào đâu cho khỏi thấy. Quay trái, quay phải, thậm chí trợn ngược trần nhà vẫn không thể tránh thoát. Thế là, cô đành nhắm tịt cả hai mắt.

Đã hai đêm trên núi, cô thèm được nghe giọng nói của Thiên Thuận vô cùng. Chẳng biết giờ này anh ngủ hay chưa. Chiếc điện thoại cũng đã đen thui thùi lùi, đâu còn chút ánh sáng nào để soi lên niềm tin rằng sẽ có ngọn sóng vô tình lạc qua đây chứ.

Qua hồi lâu, nghe tiếng thở đều đều, biết Tử Hân đã ngủ say, Hạo Nhiên nhẹ nhàng nâng chân, lau khô rồi bế cô qua giường. Anh ngồi lặng ngắm cô hồi lâu mới bưng chậu nước rời khỏi.

Hôm nay, đối với cô, hẳn là một ngày rất vất vả, nếu như chịu ở bên anh thì cô có đâu khổ sở thế này. Không đi nước ngoài, chẳng cần học võ.

Bên ngoài, gió đêm lồng lộng, hòa với muôn ngàn thứ âm thanh thiên nhiên của đại ngàn xanh thẳm.

Sợ cửa không khóa trái bị gió giật sẽ làm cô thức giấc và lạnh, anh cởi luôn chiếc áo khoác mỏng trên người, gấp dày lên rồi chèn vào giữa hai cánh cửa, kéo lại cho nó khỏi bung ra.