Chương 35 - Sao Băng Qua Trời

Con đường dẫn xuống núi buổi sáng tinh mơ phủ một màu sương trắng lãng đãng, cảnh sắc vô cùng thanh bình. Tử Hân cùng Hạo Nhiên theo lời Diệp sư phụ, chạy tới chạy lui hết mấy vòng liền.

Hạo Nhiên thì không vấn đề, riêng Tử Hân toát hết mồ hôi hột, cô cảm giác dường như chẳng có việc gì vất vả hơn là học võ.

Diệp sư phụ nói thể lực Tử Hân khá yếu, cần phải luyện tập, cải thiện trước và giao cho Hạo Nhiên kèm cặp cô.

Lúc hoàn thành xong nhiệm vụ, mặt trời cũng vừa ló dạng. Cả hai tới bên bờ suối rửa mặt, ngâm chân vào dòng nước mát lạnh một hồi để giảm đau nhức, sau đó mới trở lên đỉnh.

Sáng nay, Tử Hân bắt đầu học các thế tấn cơ bản, còn Hạo Nhiên được Diệp sư phụ truyền dạy những kỹ thuật cao hơn vì ở võ quán, anh đã hoàn thành hết chương trình rồi.

Giờ cơm trưa đến, ba người dùng bữa đạm bạc với cơm trắng và một vài món chế biến từ rau rừng, củ quả.

Suốt bao nhiêu năm ở Lý gia, Tử Hân và Hạo Nhiên chưa lần động vào cái bếp nấu củi. Thế nhưng, cả hai vẫn thao tác rành rọt, ngoại trừ mặt mũi ban nãy quằn quện những nhọ than nhọ nồi thì mọi thứ đều tốt đẹp.

-        Sư phụ, mảnh đất phía sau con thấy còn trống, thầy cho con trồng thêm một ít rau nhà nhé, con có đem hạt giống theo ạ. – Tử Hân rụt rè ngỏ ý.

-        Được, con cứ làm đi. – Diệp sư phụ vui vẻ gật đầu.

-        Con cám ơn sư phụ.

Trông người bên cạnh xin được đất trồng rau mà mừng như trẻ con nhận quà làm Hạo Nhiên bất giác mỉm cười. Tử Hân trong mắt anh luôn rất khác và đặc biệt, nếu các cô bạn học cùng lớp mà bị tống lên đây chắc hẳn không trụ nổi quá một ngày chứ đừng nói là kiếm thêm việc để lao động chân tay như cô.

Ba giờ chiều, Hạo Nhiên xách cuốc theo chân Tử Hân ra vườn. Anh phụ trách bổ luống, còn cô gieo hạt. Nhìn đôi trẻ chăm chỉ, cần mẫn trên mảnh đất trống, Diệp sư phụ vô cùng hài lòng.

Tưới nước cho các luống đất xong thì cũng vừa tới giờ luyện võ. Tử Hân vẫn ở trong sân tập những thế tấn ban sáng. Hạo Nhiên thì theo Diệp sư phụ đến đầu ngọn thác luyện võ.

Đứng từ bên này, phóng tầm mắt về bên kia sườn núi, chỉ thấy một màu xanh mờ đục do màn hơi nước bốc lên tạo thành. Giữa khung cảnh non thiêng nước bạc tựa chốn bồng lai, một già một trẻ liên tục thi triển những thế võ vô cùng đẹp mắt.

Bộ võ phục màu trắng mà Hạo Nhiên khoác trên mình tuy đã được cách tân rất nhiều nhưng nó vẫn mang hơi hướng trang phục cổ xưa thành thử trông anh chẳng khác nào những nam thần đóng phim cổ trang.

Sau khi hoàn thành xong bài tập, Diệp sư phụ ung dung chắp tay sau lưng, tiến lên phía trước, hướng ánh mắt ra mênh mông núi rừng, cất tiếng trầm trầm.

-        Hạo Nhiên, cảm nhận của con về môn võ cổ truyền Diệp gia ta thế nào?

-        Dạ thưa sư phụ, quyền pháp Diệp gia giản dị gọn gàng, chất phác, tự nhiên, tiết tấu rõ ràng, thực tế, không hoa hòe cũng chẳng phô trương, nói tóm lại là rất đẹp ạ. – Anh từ tốn đáp lời.

Diệp sư phụ quay đầu nhìn nam đệ tử rồi bước tới bên cạnh, khẽ vỗ về trên vai anh.

Hạo Nhiên từ nhỏ sức khỏe vốn yếu ớt, cũng vì lý do này mà Lý Hạo Nam muốn anh theo học võ thuật cổ truyền bởi ông biết rõ võ thuật hiện đại không hề đem đến sức khỏe thật sự cho người tập, nếu cố gắng luyện quá nhiều sẽ để lại di chứng và còn mang bệnh vào thân.

Vậy nên, ngay khi anh vừa tròn năm tuổi, đã được đưa sang võ quán, làm quen với võ học.

Đối với Hạo Nhiên và Thiên Thuận, Diệp sư phụ đều có cảm tình khá đặc biệt, bản thân luôn cảm thấy hai đứa trẻ này cứ tội tội thế nào ấy. Vuốt nhẹ chòm râu trắng, ông mỉm cười đôn hậu.

-        Tập võ chuộng đức không chuộng sức. Thấy con là người thật thà giản dị, trọng tình trọng nghĩa, vậy nên, sư phụ quyết định sẽ truyền tất cả kỹ thuật cho con.

-        Sư phụ, thầy… coi giò gà mà biết được con thật ạ? – Hạo Nhiên rụt rè dò hỏi.

Diệp sư phụ khe khẽ gật đầu, dáng vẻ tự tại trông lên trời cao. Bằng chất giọng như chuông ngân trong gió chiều, ông kể cho Hạo Nhiên nghe rằng có người tướng ẩn, trong lần tiếp xúc buổi đầu khó để biết ngay, mãi trong quá trình dạy mới phát hiện ra và tìm cách uốn nắn cũng như khắc chế, thậm chí là đối phó.

-        Những học trò đó sẽ chẳng bao giờ được sư phụ của họ truyền thụ hết tuyệt học bí truyền đâu. Thôi, con hái một nắm thảo dược ngay bên cạnh về, tối nấu lên cho Tử Hân ngâm chân.

Dứt lời, ông rảo bước trở lại đỉnh núi, Hạo Nhiên vâng dạ cúi nhìn xuống, anh không biết những đám lá này chính là thảo dược. Nghĩ tới việc có cớ chăm sóc cô, lòng anh cứ rạo rực, xao xuyến vô cùng.