Chương 34 - Sao Băng Qua Trời

Nghi thức cúng tổ diễn ra nhanh chóng. Tiếp đến là nghi thức coi giò gà. Tử Hân và Hạo Nhiên đều hồi hộp nhìn nhau, vì theo như cả hai được biết thì việc thầy đồng ý nhận mình hay chăng phụ thuộc hết vô cái giò này.

Dù nghe nói sư phụ coi giò gà có thể biết rõ tính cách và tiên đoán được hậu vận, duyên nghiệp của học trò để đưa ra quyết định nhưng Tử Hân vẫn nửa tin nửa ngờ.

Mãi đến khi thấy Diệp sư phụ gật đầu, nở một nụ cười, cô mới thở phào vì biết đã qua được cửa. Tiếp đó, họ cùng nhau dâng trà bái sư.

-        Nên nhớ, trước khi học võ phải học đạo đức. Hai điều này luôn đi song song với nhau. Sư phụ nhận các con làm đệ tử và truyền thụ võ nghệ không phải là để các con xưng hùng xưng bá. Mong rằng cả hai hiểu rõ.

Diệp sư phụ vừa dứt lời, Tử Hân và Hạo Nhiên liền cúi đầu vâng dạ.

Bản thân Tử Hân vốn chỉ nghĩ lên đây học một ít võ, lỡ mai này bị ai ăn hiếp còn biết đường phòng thân thôi, nhưng lúc nãy nghe vị sư phụ nói sao thấy trịnh trọng, lớn lao quá. Cứ như mai sau cô sẽ dựa vào những điều ông dạy mà dựng nên cơ đồ vậy.

-        Các con sang bên này.

Nói rồi, Diệp sư phụ chậm rãi rảo bước. Hạo Nhiên nhanh nhẹn xách hai tay hai cái ba lô, cùng Tử Hân theo chân ông.

Ba người vòng ra phía sau và dừng lại trước một căn nhà ba gian, thiết kế so với căn trước cũng không khác nhau mấy.

-        Hai con sống ở đây nhé.

-        Vâng ạ. Chúng con cám ơn sư phụ. – Hạo Nhiên đại diện đáp lời.

-        Các đồ lễ lát nữa hai đứa qua lấy về, sư phụ ăn chay trường đã lâu, để lại ít xôi chè và trái cây thôi.

Dứt lời, Diệp sư phụ quay người rời khỏi, trả không gian cho đôi trẻ.

Đưa mắt nhìn khắp quan cảnh xung quanh, trong lòng Hạo Nhiên bỗng bình yên đến lạ, thầm nghĩ nếu như được cùng người anh yêu sống suốt đời ở đây luôn thì tốt biết mấy. Sáng, trưa, chiều, tối đều có thể quấn quýt bên nhau.

Sắp xếp quần áo và chỗ ngủ xong xuôi, Tử Hân cùng Hạo Nhiên sang lấy đồ về ăn trưa. Ngày mai, họ sẽ dùng cơm chay theo thầy mình vì trên cái chốn heo hút này vốn cũng chẳng biết lấy đâu ra thịt.

Chiều đến, cả hai xách rổ đi hái rau rừng. Ở đây, thân phận cậu ấm cô chiêu phải rũ sạch sẽ, tự thân vận động chứ không có kẻ hầu người hạ. Siêng năng, chuyên cần, kiên trì, cầu tiến và kỷ luật là những quy định mà Diệp sư phụ bắt buộc ghi nhớ.

-        Cậu chủ, ban nãy sư phụ nói, võ cổ truyền của Diệp gia cần rèn luyện từ thấp tới cao, không có chuyện đốt cháy giai đoạn mà chỉ đòi học những thứ tác dụng nhanh đâu. – Cô bỏ mớ rau mới hái vào cái rổ trên tay anh, thở dài.

-        Đúng vậy, đây cũng chính là nét đẹp của võ học cổ truyền, nó không giống thứ kỹ xảo lòe người khác. – Anh dịu dàng tiếp lời.

-        Tôi tưởng chỉ học trong ba tháng hè là đủ rồi chứ.

Ánh mắt Tử Hân thoáng chút chán nản nhìn dòng nước bạc đang chảy xiết. Hạo Nhiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay định đặt lên đôi vai gầy nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thôi.

-        Tử Hân, ít nhất phải một năm em mới có thể đánh đấm với người ngoài được. Cho nên, em đăng ký tín chỉ buổi chiều hết nhé, sáng sớm cùng tôi lên núi tập luyện.

Ngay khi Hạo Nhiên vừa nói xong, Tử Hân lập tức liếc nhìn sang. Con người này thật biết cơ hội. Tính toán vậy thì cô còn thời gian đâu mà gặp gỡ người khác ngoại trừ anh chứ.

Giựt lấy rổ rau trên tay anh, cô quay ngoắt đi trước, còn anh ngơ ngác mấy giây rồi cũng lật đật chạy theo sau.

Bóng tối loang dần, phủ xuống non cao. Nơi đây về đêm trông thật buồn, không ánh điện cũng chẳng internet. Hai chiếc điện thoại mang lên đến đỉnh liền mất sạch sóng, độ chừng qua ngày mai sẽ hết pin luôn và biến thành hai con dế yêu vô dụng.

Tuy vậy, cảm giác của họ chẳng hề giống nhau. Tử Hân thì ủ rũ vì không thể liên lạc được với Thiên Thuận, còn Hạo Nhiên, anh chỉ cần có cô bên mình là đủ.

Ánh đèn nhiều màu, tiếng nhạc xập xình hay những món ngon vật lạ cùng thứ rượu mạnh xa xỉ kia đâu đủ sức quyến rũ anh hơn cô.

Nghe chừng gian kế bên đã yên ắng, Hạo Nhiên nhẹ nhàng bước xuống giường, tiến ra khoảng sân trống. Vầng trăng đêm nay thật đẹp, tròn trĩnh trĩu nặng đu trên cành cao vút, tỏa ánh sáng dịu hiền như nụ cười cô gái dát vàng cả non ngàn.

Anh biết nếu cạnh tranh công bằng thì mãi mãi bản thân chẳng bao giờ có cơ hội, bởi lẽ trái tim người ấy ngay từ đầu đã nghiêng về một phía.

Vậy nên, anh mới mặt dày xin ba mình tìm cớ chia cách cô và Thiên Thuận. Chỉ mong thời gian sớm tối bên nhau sẽ làm nóng lại tình cảm nguội lạnh trong cô.

Phía sau lưng Hạo Nhiên, Tử Hân len lén nép mình quan sát người trước mặt. Thầm nghĩ cậu ấm này chắc chẳng trụ nổi ở rừng lâu đâu. Ăn chay và cai điện thoại, còn không có rượu uống nữa.

Thấy anh đột ngột quay đầu, cô hoảng hốt khép nhanh cánh cửa, chạy trở vô, nhảy lên giường nằm im thin thít, vốn cô cũng định đi ngắm nàng Nguyệt nhưng xem ra phải canh hôm khác rồi.