Chương 33 - Sao Băng Qua Trời
Đã hơn một tuần kể từ ngày Thiên Thuận khăn gói lên thành phố. Mấy vết bầm trên người Tử Hân và Hạo Nhiên cũng mờ dần.
Ngồi chống cằm bên khung cửa sổ, nhìn ra ngọn núi còn mờ sương, Tử Hân hết than vắng lại tới thở dài.
Đúng là cô tính không bằng cha con Lý Hạo Nam tính. Gần tới ngày xuất phát, ông ta đột nhiên hứng sảng, hào phóng đóng tiền cho Thiên Thuận tham gia học khóa đào tạo Marketing do bậc thầy đâu bên nước M về mở. Không cung kính nhưng phải tuân mệnh nên anh đành nói lời tạm biệt cô nhân tình bé bỏng và theo ông.
Lý Hạo Nam công tác về chỉ ở nhà nghỉ ngơi được bấy nhiêu đó thì tiếp tục đến các chi nhánh công ty ở thành phố K cùng những tỉnh khác để kiểm tra. Giờ thêm cô với Hạo Nhiên đi nữa thành thử căn biệt thự giờ chỉ còn dì Hà cùng đám người hầu, họ tha hồ mà mọc đuôi tôm.
Xách chiếc ba lô trên tay, Tử Hân lần bước xuống cầu thang. Mới có mấy bậc đã nghe tiếng Hạo Nhiên đang hét hò bên dưới. Vội vàng chạy tới, cô suýt ngất trước mớ đồ đạc mà dì Hà chuẩn bị cho anh.
Nào là chăn, nệm, ga trải giường, ghế matxa, dầu gió, thuốc chống muỗi, bốn con ốc bưu, hai con gà trống choai, bốn cái trứng vịt, bốn con cua, chè xôi, hương, hoa, trà, trái cây, còn có cả thịt lợn sườn và nhiều thứ linh tinh nữa.
Cô thầm nghĩ dì Hà này tưởng cậu chủ đi nghỉ mát hay gì, sao bà không bẩy cái biệt thự để anh cõng lên trên ấy luôn cho tiện nhỉ.
- Dì à, cháu chỉ đem quần áo, gối mền và các đồ lễ bái sư thôi.
Hạo Nhiên vừa nói vừa lấy chiếc ba lô đeo vào vai. Quay đầu thấy Tử Hân đang đứng phía sau, anh liền hạ giọng.
- Mình đi nhé.
Cô khẽ gật đầu, nối bước anh ra xe. Dì Hà gấp gáp dúi vào tay cô hộp bánh, dặn dò khi nào đói thì ăn, bà sợ cả hai leo nửa chừng sẽ ngất do sớm quá chưa có gì bỏ vào bụng.
Mớ bòng bong kia chẳng cần mang vác theo nên chỉ có mỗi Lưu Nhược Bân đưa anh và cô đến chân núi.
Tới nơi, Lưu Nhược Bân lưu luyến nói lời tạm biệt rồi quay trở về. Nghe bảo Diệp sư phụ vốn chẳng thích ồn ào náo nhiệt chứ nếu không thì Bân ta cũng muốn xin lên ấy chơi vài ngày cho vui.
Vì đồ đạc lỉnh kỉnh đủ thứ thành thử Tử Hân đeo luôn ba lô của mình và Hạo Nhiên, để anh trống tay mà xách gà xách xôi. Cô trông bộ dạng anh hiện giờ chẳng khác nào cái sập bày đồ cúng cả.
Sương sớm lẩn quẩn trong từng tán cây, ngọn cỏ làm Tử Hân có cảm giác như mình đang chìm trong mây. Lúc anh và cô leo tới đỉnh núi thì mặt trời vẫn chưa ló dạng. Theo hướng tay anh chỉ, cô bất giác thốt lên khi thấy vầng sáng lung linh phía đường chân trời.
Bình minh dần đến, một màu nắng vàng rực phủ khắp núi rừng bạt ngàn, những hạt sương mai trắng tinh khiết bỗng lóe sáng bảy sắc cầu vồng, tỏa chiếu lần cuối trước giây phút vỡ tan.
Họ cứ thế lặng ngắm bức tranh tiên cảnh từ từ biến đổi theo hành trình ánh dương. Vẻ đẹp tráng lệ vượt ngoài sức tưởng tượng của Tử Hân, hóa ra anh rủ cô đi vào khung giờ này là có lý do.
Nhìn đôi mắt long lanh như sương và nét rạng rỡ hệt ánh mặt trời, trái tim Hạo Nhiên bồi hồi xao xuyến. Để đổi lấy nụ cười giai nhân thật chẳng dễ dàng gì.
Ăn xong phần bánh mà dì Hà chuẩn bị, Hạo Nhiên cùng Tử Hân tiếp tục lên đường. Hai người leo thêm tầm mười phút nữa thì tới nơi.
Tử Hân nhìn ngó cả đỗi quanh khoảng sân vắng rồi bắt chước Thiên Thuận hôm nào, cô trịnh trọng chào một tiếng rõ to nhưng chẳng thấy bóng dáng Diệp sư phụ đâu cả.
Hạo Nhiên chưa bao giờ đặt chân đến chỗ ở của vị thầy đáng kính nên cũng chỉ biết rón rén bám bước Tử Hân tìm người. Bộ dạng cô và anh lúc này hệt như mấy tên trộm chuyên rình mò kiếm đồ ăn cắp.
Đang lom khom thì bỗng sau lưng vang nhẹ tiếng đằng hắng. Cả hai giật mình quay lưng. Trông thấy Diệp sư phụ ung dung vuốt râu, không hề hẹn trước, Hạo Nhiên và Tử Hân đều đồng loạt kính cẩn cúi chào.
- Hạo Nhiên lớn thật rồi, con còn nhớ mặt thầy sao? – Diệp sư phụ cười hiền.
- Vâng, thưa sư phụ, con thấy hình của thầy ở võ quán ạ. – Anh lễ phép đáp.
- Hôm nay Thiên Thuận không lên núi cùng các con à?
- Dạ, anh ấy bận học trên thành phố, vậy nên, chỉ có con với Tử Hân thôi.
Diệp sư phụ khe khẽ gật đầu, ánh mắt sáng tinh tường quét nhanh qua đôi nam nữ, sau đó bảo họ theo ông vào chuẩn bị.
Hai người trẻ hối hả bày biện các thứ và sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một lát sau, Diệp sư phụ trở lại, khí chất ngời ngời trong trang phục võ thuật truyền thống, nghiêm trang ngồi trên chiếc ghế kê chính giữa gian nhà.