Chương 32 - Sao Băng Qua Trời
Đối với Thiên Thuận mà nói, một người đổi trắng thay đen, chẳng từ thủ đoạn để đạt mục đích giống Lý Hạo Nam thì làm gì biết xót con trai chứ, không chừng Hạo Nhiên kia cũng chỉ như con cờ trong tay ông mà thôi.
Trong hai năm Tử Hân vắng mặt, buộc anh phải cố gắng tìm bằng được tên Trương Tán và đưa mọi việc ra ánh sáng.
Anh tin hắn chính là mấu chốt vạch tội Lý Hạo Nam, bởi lẽ nếu không liên hệ từ trước thì hắn đâu thể nào canh chính xác thời điểm du thuyền bốc cháy mà đến chứ, kế hoạch đó dù sớm hay trễ một chút đều sẽ có sơ suất.
- Hai người tình tứ nhỉ? Thật khiến tôi ghanh tỵ quá.
Giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên khiến đôi tình nhân giật mình đánh thót. Trông bộ dạng như thể đang ngoại tình bị bắt gian của họ, Tô Mộc Linh chẳng nhịn nổi, bật cười lớn. Đôi má lúm đồng tiền xinh xắn làm cô tỏa sáng giữa khung trời quang đãng.
- Mộc Linh, cậu đi đâu vậy? – Tử Hân bật đứng dậy, tóm lấy tay cô bạn.
- Mình tới thăm mộ mẹ. Mấy hôm nữa mới giỗ nhưng vì đăng ký theo đoàn tình nguyện xuống tỉnh Q nên mình tranh thủ đi trước. Tính qua thắp hương cho các bác thì gặp hai người. Mà cậu ngã sao? Mặt của cậu…
- Lát ghé quán uống nước mình sẽ kể sau.
Tô Mộc Linh hiểu ý, gật đầu rồi tiến đến trước bốn phần mộ, kính cẩn cúi chào và thắp hương.
Tử Hân mỉm cười nhìn cô bạn, Tô Mộc Linh xinh đẹp tốt bụng như vậy, cô đâu thể nào để chuyện riêng tư của mình ảnh hưởng người bạn thân này.
Rời khỏi nghĩa trang, cả ba rủ nhau vào quán cà phê tán dóc. Từ ngày bước chân lên đại học, Tô Mộc Linh không có nhiều thời gian túm tụm cùng hai người họ.
Nhưng biết sao được, cô thích mặc áo blouse đến độ ám ảnh cả trong giấc mơ. Sau khi nghe Tử Hân kể về sự tích các vết bầm, Tô Mộc Linh bật cười ha hả.
- Rồi hè này hai người dự tính đăng ký học luôn hay lại đi tỉa cành nho?
- Anh và Tử Hân sẽ cùng nhau lên núi. Tử Hân tốt nghiệp xong thì phải ra nước ngoài, ba của Hạo Nhiên muốn cô ấy học chút võ phòng thân. – Thiên Thuận đáp, ánh mắt thoảng nét buồn.
- Cậu đi nước nào vậy chứ? Mà đi làm gì? – Tô Mộc Linh liên tục hỏi dồn.
- Mình đến nước B, chủ tịch muốn mình sang trông coi chi nhánh bên đó một thời gian. – Tử Hân nhẹ giọng đáp.
- Lạ chưa? Cậu rành múi mớ gì mà trông với coi hả? Nói thật lý do nào.
Tô Mộc Linh đưa ly sinh tố lên miệng, hút một hơi thật dài. Thấy cô bạn khinh mình ra mặt, Tử Hân đành kể hết sự tình, chỉ sợ nếu không nói rõ thì cái đôi môi kia chẳng biết sẽ trề tới đâu nữa.
Tô Mộc Linh nghe xong, tinh nghịch đá ánh mắt về phía Thiên Thuận.
- Vậy tốt quá, sau khi trở về, hủy hôn ước xong liền kết hôn luôn.
Tử Hân gượng cười gật đầu. Điều mà Tô Mộc Linh nói thật quá xa vời, tương lai ngày sau, ngay cả bản thân cô cũng chưa thể nào tưởng tượng được. Chuyện tư thù giữa cả hai và Lý Hạo Nam, Tử Hân chưa lần mở miệng tiết lộ với người bạn thân.
Thấy sắp tới giờ cơm trưa, Tô Mộc Linh ngỏ ý mời Thiên Thuận và Tử Hân ghé nhà hàng mới mở của bạn cô dùng bữa rồi hãy về. Thịnh tình khó khước nên cả hai vui vẻ đồng ý.
Thế là, Tô Mộc Linh lái xe dẫn đường, còn Thiên Thuận chở Tử Hân bám ngay theo sau. Đang bon bon chạy thì bỗng đâu chiếc ô tô phía trước dừng đột ngột làm Tô Mộc Linh không xử lý kịp, tông thẳng vào. Đầu xe này ủi đuôi xe kia tạo nên tiếng động khá lớn.
Vì quá sợ hãi, Tô Mộc Linh theo phản xạ nhắm nghiền hai mắt, chuẩn bị tư thế để lên chầu trời. Qua mấy giây, nghe chừng mọi thứ đã yên ắng, cô mới từ từ hé mắt.
Nhác trông thấy người đàn ông đang dán mặt ngoài cửa kính, gõ liên hồi, miệng nhóp nhép nói gì chẳng rõ mà cô xém chút ngất luôn tại chỗ.
Định thần lại, cô mới nhận ra đó là một tên cảnh sát. Ban nãy cô còn tưởng mình lội tới cổng Diêm Vương rồi, nhìn hắn có khác cái sọ trên biển cảnh báo nguy hiểm chết người mấy đâu.
Đưa tay mở cánh cửa xe, cô run run bước xuống. Phía trước, tên tài xế béo đang nhảy nhót chửi đổng, bắt đền bắt đình tùm lum, hai cảnh sát kế bên cật lực khuyên bảo hắn nên giữ bình tĩnh.
Lúc này, Thiên Thuận cũng vừa dừng lại. Ban nãy qua ngã tư thì đèn bật đỏ thành thử anh và Tử Hân bị cách Tô Mộc Linh một khoảng khá xa.
Tử Hân vội chạy đến, rối rít sờ khắp người cô bạn xem có bị gãy vỡ ở đâu không.
- Em dâu. – Chu Hà reo lên.
- Là anh sao? Anh gọi tôi là gì chứ? – Tử Hân ái ngại nhìn hắn.
- Hạo Nhiên không kể cho em à? Anh với chú ấy đã làm hòa, còn kết nghĩa anh em nữa. Em dâu yên tâm, để anh đòi công bằng cho bạn em.
Dứt lời, Chu Hà hùng dũng quay đi, tới trước mặt tên tài xế phạm luật, đưa tay chỉ ngang chỉ dọc một hồi rồi lôi hắn lại chỗ ba người, bắt phải xin lỗi.
Sau khi thỏa thuận xong khoản bồi thường, mọi người đồng loạt cảm ơn các cảnh sát viên và nhanh chóng rời khỏi, giải phóng mặt đường cho phương tiện ùn tắc lưu thông.