Chương 28 - Sao Băng Qua Trời
Lục Giang cùng Lý Hạo Nam uống hết đâu hơn nửa chai vang thì đồng hồ điểm ba giờ chiều. Thấy đã đến hẹn, Lục Giang đứng lên chào tạm biệt rồi vội vàng rời đi. Mấy tên vệ sĩ cũng nhanh nhẹn theo sát ông.
Khi bóng lưng ngài cục trưởng khuất sau cánh cửa, Lý Hạo Nam khẽ thở một hơi dài, rút điện thoại gọi cho Ca, bảo hắn lái xe ra cửa chính chờ mình.
Hôm nay, Lý Hạo Nam thật sự quá mệt. Ban nãy chạm mặt Lục Giang ở sân bay, vốn ông chỉ mở miệng mời lơi thôi nhưng chẳng ngờ ngài cục trưởng nhận lời thật.
Cũng may Lục Giang còn có bữa tiệc với các quan chức trong tỉnh nên mới đi sớm như vậy, nếu không thì Lý Hạo Nam chẳng biết sáng mai bản thân có ngóc đầu lên nổi hay chăng nữa.
Chuyến công tác kéo dài qua ba nước đã gần như rút cạn sức lực của ông. Nhưng thay vào đó là những hợp đồng cung cấp rượu béo bở có thể khiến doanh thu cuối năm tăng vượt bậc.
Sau khi thanh toán và boa tiền cho mấy nhân viên phục vụ, Lý Hạo Nam uể oải rời khỏi phòng. Đến tiền sảnh, trông thấy cô gái ban nãy đứng ở quầy tiếp tân, bước chân ông liền khựng lại, đôi mắt chăm chú dán vào thân hình trang nhã.
Mãi đến lúc Tử Hương bất giác quay sang thì ông mới giật mình, gấp gáp tiến về phía cửa chính, thẳng ra chiếc xe đang đậu chờ sẵn dưới bậc tam cấp.
Ánh nắng nhàn nhạt đổ màu lên con đường chiều tan tầm đông đúc, nhìn dòng người hối hả ngược xuôi, Lý Hạo Nam thở dài, cất tiếng vu vơ.
- Ca à, nếu trên đời này có hai người giống nhau như hai giọt nước thì mối quan hệ giữa họ là gì?
- Dạ, có thể là mẹ con hoặc là chị em ạ.
Dứt lời, Ca liếc lên gương chiếu hậu, thấy Lý Hạo Nam đã nhắm mắt, hắn liền hạ độ máy lạnh xuống một chút rồi tập trung lái xe qua ngã tư đông đúc.
Không gian xô bồ ngoài phố thị dần lùi xa, vẻ yên tĩnh của con đường dẫn vào khu Villa làm Lý Hạo Nam dường như khỏe lại. Sau tiếng chuông nhấn, cánh cổng lớn từ từ mở ra.
- Ông chủ đã về rồi ạ. - Dì Hà mừng rỡ cúi đầu chào hỏi.
- Ừ. Bọn trẻ có nhà không dì? – Ông vừa hỏi vừa trao chiếc cặp cho bà xách giúp.
- Cậu chủ đang chạy bộ phía sau ạ, cậu nói cả ngày nay người không đổ mồ hôi, sợ bị sốt. Còn cô chủ ở trên lầu ạ.
- Sao nó không tới phòng tập nhỉ?
Trước câu hỏi của Lý Hạo Nam, dì Hà cũng chỉ biết nín thinh, chẳng lẽ mở miệng nói rằng vì bầm tím hết cả người nên Hạo Nhiên mới ở nhà hay sao. Thôi đành để khi nào ông chủ thấy thì cho anh trả lời sau vậy.
Thế nhưng, mọi chuyện không như dì Hà tính toán, lúc Lý Hạo Nam đến cửa chính thì Tử Hân cũng vừa xỏ dép đi ra. Nhìn cô con dâu tương lai mặt mày trầy trụa, đôi mắt sâu rậm của ông lập tức nheo lại.
- Mặt con bị làm sao vậy?
Biết chẳng thể giấu được nên Tử Hân cứ thẳng tắp mà kể rõ ngọn ngành cho ông nghe, chỉ thay đổi một chi tiết đó là nói dối mình cùng Thiên Thuận mới thi xong nên áp lực, thành thử rủ nhau lên núi hái măng.
Tử Hân vừa dứt lời, Lý Hạo Nam đùng đùng bảo cô theo ông vòng phía sau biệt thự tìm Hạo Nhiên. Hai người, một già một trẻ đang hùng dũng bước đi thì bỗng nhác thấy bóng đôi nam nữ đang đứng trò chuyện cùng nhau, họ liền vội vàng dừng chân.
Qua kẽ hở của chiếc lá cọ, Lý Hạo Nam nhận ra cái mặt đẹp đẽ của thằng con trai cũng xanh xanh, tím tím, chẳng thua vợ nó là mấy. Ông đưa tay định vạch lá thì Tử Hân nhanh chóng cản lại, khe khẽ lắc đầu.
- Tử Hân, chúng ta vào nhà nói chuyện, lát nữa bác mắng nó sau.
Lý Hạo Nam nói xong liền quay ngoắt trở vô. Tử Hân cũng vội vàng rời khỏi. Ban nãy, thật khiến cô một phen hú vía, nếu ông mà xông tới giáo huấn Hạo Nhiên thì không biết cái mặt của anh cùng Dương Mỹ Tranh sẽ dài đến mức nào.
- Chủ tịch, cháu có việc muốn cầu xin bác. – Tử Hân rụt rè cất tiếng ngay khi vừa bước vào.
- Cháu cứ nói đi. – Lý Hạo Nam nhẹ nhàng gật đầu.
- Xin chủ tịch hãy hủy bỏ hôn ước giữa cháu và cậu chủ ạ. – Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn người đàn ông đối diện.
- Tử Hân, Hạo Nhiên còn nhỏ tuổi, tính tình bồng bột, cháu cũng đừng nên buồn nó làm gì. – Ông vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế xoay.
- Chủ tịch, thật ra, cháu đối với cậu chủ chỉ là tình chị em, cháu không thể làm vợ cậu ấy và mang lại hạnh phúc cho cậu ấy đâu ạ. Xin bác hãy đồng ý hủy hôn và để cháu dọn ra ngoài sống. – Cô sụt sùi khóc lóc.
- Tử Hân à, bác đâu cố ý ép cháu. Vốn bác cảm thấy mình cũng có lỗi về cái chết của ba cháu nên mới dùng cách này bù đắp. Bác cứ ngỡ hai đứa lớn lên bên nhau sẽ dễ dàng vun vén tình cảm nhưng nếu cháu không muốn thì thôi. Tối nay, bác sẽ nói chuyện với Hạo Nhiên.
Ông trầm giọng, tỏ vẻ thuận theo con gái người trợ lý quá cố. Tử Hân lau vội hai hàng nước mắt, cúi chào rồi nhanh chóng trở về phòng. Đôi môi hồng khẽ mỉm cười mãn nguyện. Cuối cùng, cô cũng có thể thoát khỏi cảnh khốn khổ này rồi.
Thiết nghĩ Lý Hạo Nam sẽ chẳng nỡ lòng nào bỏ mặc hạnh phúc lâu dài của con trai ông mà để một người không yêu Hạo Nhiên làm vợ anh được.