Chương 27 - Sao Băng Qua Trời
Chiếc ta xi dừng lại trước cổng chính nhà hàng Kingdom, Tử Hương nhanh chóng bước xuống.
Đưa tay gỡ chiếc mắt kính to bản trên mặt ra, cô đứng nhìn tổng quan khu nhà hàng khách sạn cả đỗi rồi hít một hơi thật sâu, tiến vào.
- Kính chào quý khách, tôi có thể giúp được gì cho cô ạ? – Nữ tiếp tân lễ phép cúi đầu.
- Tôi đến nộp hồ sơ xin việc. – Tử Hương hơi chút rụt rè đáp.
- Cô là Lâm Tử Hương phải không ạ?
- Vâng.
- Mời cô đi với tôi sang phòng nhân sự.
Tử Hương khẽ gật đầu và theo chân cô gái. Qua hết mấy căn phòng thì tới.
Sau khi đón lấy hồ sơ từ cô, chị trưởng phòng chỉ xem qua một lượt rồi vui vẻ thông báo rằng cô đã được nhận và sẽ bắt đầu làm việc ngay giây phút này.
Mọi sự diễn biến quá suôn sẻ làm Tử Hương cứ có cảm giác không thật. Thầm nghĩ chắc người tên Lục Vấn Sinh ấy nói gì cùng họ rồi. Lúc này, lòng quý mến và cảm phục cô dành cho Hạo Nhiên càng tăng thêm gấp bội.
Tuy quan điểm của anh hơi phũ phàng nhưng đối với hiện thực cuộc sống lại đúng vô cùng, nếu không có mối quan hệ này thì cho dù cô cố gắng thế nào cũng chẳng đặt chân đến đây làm việc được. Vị trí tiếp tân vốn đóng vai trò rất quan trọng trong khối ngành kinh doanh nhà hàng khách sạn.
Đón lấy đồng phục từ tay trưởng phòng nhân sự, Tử Hương vui vẻ vào nhà vệ sinh, thay chiếc váy đen trên người ra.
Nhìn hình ảnh mình với bộ trang phục lịch thiệp kín đáo qua chiếc gương soi mà cô cứ ngỡ đang ngắm một người khác.
Chị trưởng phòng tấm tắc, gật đầu khen ngợi rồi dẫn cô sang gặp quản lý để nghe phổ biến các quy định cũng như nghiệp vụ cơ bản.
Tử Hương vừa tiếp thu, học hỏi xong thì cánh cửa phòng đột nhiên hé mở làm cả cô và nam quản lý cùng lúc quay lại.
Trông thấy người đứng đầu Kingdom xuất hiện, tên quản lý vội vã cúi chào. Cô theo phản xạ cũng bắt chước giống hắn.
Lục Vấn Sinh cười tủm tỉm, đảo tròn một vòng quanh họ, đôi mắt không ngừng quan sát cô nhân viên mới.
Vừa nãy, tan họp thì nghe bên nhân sự thông báo Tử Hương đã tới nên hắn mon men xuống coi thử cô rốt cuộc tài sắc cỡ nào mà Hạo Nhiên ngoác miệng PR rầm rộ đến vậy. Xem ra mắt của tên thái tử Nam Thành cũng không có bị lác, cô gái này đúng là cực phẩm.
- Lâm Tử Hương?
Hắn cúi đầu còn thấp hơn cả cô, xong lại ngước lên để nhìn cho rõ. Bị bất ngờ thành thử cô đâm hoảng hốt, vội đứng thẳng lưng, ấp úng.
- Vâng ạ, đó là tên tôi, thưa giám đốc Lục.
- Chào cô, tôi là Lục Vấn Sinh. Hạo Nhiên lỡ nổ rằng cô rất giỏi nên hãy làm việc thật chăm chỉ và đừng khiến tôi thất vọng nhé.
Lục Vấn Sinh đưa bàn tay trông mềm như vải đến trước mặt Tử Hương. Cô khe khẽ gật đầu, lịch sự bắt tay hắn rồi nối gót theo ra tiền sảnh, bắt đầu buổi làm việc đầu tiên.
Vì tay quản lý đã nhắc nhở phải đi một hàng thẳng, bên trái hay bên phải đều như vậy, tránh tình trạng chiếm đường sẽ va quẹt vào người đi hướng ngược lại nên Tử Hương cứ từ từ bước sau Lục Vấn Sinh, mắt dán xuống gót giày hắn để canh khoảng cách.
Đang bước đều bước thì cái đôi chân thẳng tắp đột nhiên không nhúc nhích nữa làm Tử Hương cũng khựng theo.
Trước mắt cô là một nhóm đàn ông, trông hai người dẫn đầu có vẻ vô cùng quyền lực và giàu có. Chỉ riêng dàn vệ sĩ đứng phía sau đủ cho thấy đẳng cấp của họ cao đến thế nào.
- Chào cục trưởng Lục, chào chủ tịch Lý. - Lục Vấn Sinh khẽ cúi người rồi ngẩng lên rất nhanh.
- Chuẩn bị vài món đơn giản nhé, bác và chủ tịch Lý chỉ uống một ít thôi. – Lục Giang đưa tay vỗ vào vai đứa cháu trai, cười hiền.
- Sao thế ạ? Lâu lắm cục trưởng Lục và chủ tịch đây mới ghé chỗ cháu, sao lại chỉ uống một ít chứ? – Lục Vấn Sinh làm bộ buồn rầu, thiểu não.
- Giám đốc Lục thông cảm, hôm nay Lý Hạo Nam tôi mới xuống máy bay nên không được khỏe, hẹn hôm khác sẽ bù sau.
Nghe người đàn ông tự xưng mình là Lý Hạo Nam, Tử Hương liền cúi đầu xuống. Hóa ra ông chính là vị lãnh đạo của Nam Thành, ba ruột Hạo Nhiên. Thảo nào cô thấy các đường nét trên gương mặt ông giống anh đến vậy.
- Cháu nói vui thôi, hai bác vào đi ạ, phòng VIP nhất luôn để cho hai bác.
Lục Vấn Sinh lùi sang một bên, khom lưng nhường đường. Tử Hương chẳng biết phải làm gì lúc này nên đành bắt chước điệu bộ của hắn.
Giây phút họ vừa lướt qua, cô bất giác liếc mắt trông lên thì thấy Lý Hạo Nam cũng đang ngoái đầu nhìn mình.
- Đó là cục trưởng Lục Giang và chủ tịch Lý Hạo Nam của Nam Thành, cô nhớ mặt họ nhé, khách xịn đấy. – Lục Vấn Sinh cười hớn hở.
- Vâng, thưa giám đốc Lục. – Cô khẽ đáp.