Chương 29 - Sao Băng Qua Trời

Bữa cơm tối nay, vì Lý Hạo Nam đã trở về còn thêm Dương Mỹ Tranh nán lại nên dì Hà đặc biệt nấu thêm rất nhiều món ngon và bổ.

Cứ sau mỗi chiếc dĩa được đặt lên bàn, Dương Mỹ Tranh liền tấm tắc khen ngợi khiến dì Hà cũng nở mũi.

Qua hết mấy phút vẫn chưa thấy Hạo Nhiên, Lý Hạo Nam vừa cất tiếng bảo nữ hầu gái đi gọi thì anh xuất hiện, ngồi vội vào bàn, nhỏ giọng.

-        Con tới trễ chút ạ.

Tuy gương mặt khá nhiều thương tích nhưng không vì đó mà vẻ điển trai của Hạo Nhiên bị giảm sút. Mái tóc ướt nước sấy còn chưa khô rủ xuống cùng thứ hương thơm man mát khiến anh càng trở nên quyến rũ.

Dương Mỹ Tranh mặt đỏ tai hồng cứ ngắm nhìn mãi chẳng chớp mắt. Đến lúc Lý Hạo Nam lên tiếng bảo mọi người ăn cơm thì cô mới sực tỉnh, thầm nhủ lòng Hạo Nhiên này là yêu quái chứ chẳng phải con người, bản thân cô từ trước tới giờ chưa gặp người nào đẹp như vậy, kể cả tài tử đóng phim cũng đâu sánh được với anh.

-        Mỹ Tranh năm nay thi tốt không cháu? – Lý Hạo Nam cất lời, phá tan bầu không khí nặng nề.

-        Dạ thưa bác, cháu được bằng khen luôn ạ. – Dương Mỹ Tranh hớn hở đáp.

-        Dương Ân có đứa con gái thật giỏi, đúng là phước báu.

Mặc cho Lý Hạo Nam cùng Dương Mỹ Tranh hỏi qua, đáp lại, cả Hạo Nhiên và Tử Hân đều chẳng nói câu nào, cứ cắm đầu cắm cổ mà ăn.

Chốc chốc liếc nhìn sang người con gái đối diện, anh ngạc nhiên khi thấy hôm nay cô dùng bữa có vẻ rất ngon miệng, gương mặt cũng ánh lên nét cười.

Đến lúc dì Hà cùng các cô hầu dọn bàn cơm xuống và đem nước cùng trái cây tráng miệng ra thì Lý Hạo Nam bắt đầu vào thẳng vấn đề chính.

-        Các con bây giờ đã trưởng thành cả rồi. Ba không muốn quyết định trong quá khứ của mình làm ảnh hưởng cuộc đời các con. Vậy nên hôm nay, ba muốn tuyên bố một việc, đó là hủy bỏ hôn ước giữa hai đứa.

Lý Hạo Nam nói tới đây, đôi mắt của Dương Mỹ Tranh cùng Tử Hân đồng loạt sáng rực lên, chỉ duy có Hạo Nhiên sa sầm nét mặt, bàn tay anh siết chặt lấy chiếc ly thủy tinh như thể muốn bóp nát nó.

-        Con không đồng ý. Ba, hôn ước này tuyệt đối không thể hủy được. Con…

-        Chủ tịch nói hủy thì chính là hủy rồi. – Tử Hân gấp gáp chen ngang lời anh.

-        Tôi là người trong cuộc, tôi không chấp nhận có nghĩa là không hủy được. – Hạo Nhiên trợn mắt, hầm hầm nhìn cô.

-        Tôi cũng là người trong cuộc, tôi nói đồng ý nghĩa là hủy được.- Cô gân cổ cãi lại.

-        Không. Tôi yêu em, tôi nhất định phải lấy em làm vợ.

-        Nhưng tôi không yêu cậu và càng không muốn làm vợ cậu. Thứ tình cảm đó của cậu chẳng qua chỉ là ngộ nhận thôi.

-        Chuyện này không tới lượt em quyết định. Tử Hân, nếu em dám rời khỏi Lý gia, tôi sẽ khiến những người liên quan đến em thân tàn ma dại.

Tiếng thét lớn của Hạo Nhiên khiến nhuệ khí trong cô tuột xuống thành con số âm. Cái ánh mắt muốn giết người này làm sống lưng cô bất giác lạnh ngắt.

Anh là người có tiền, chỉ cần anh vung tiền ra thì việc đẩy một người xuống vực sâu cũng dễ như trở bàn tay vậy. Cô lo anh hại đến Thiên Thuận cũng như Tô Mộc Linh.

Chẳng còn cách nào khác, cô quay sang nhìn Lý Hạo Nam, khẩn thiết van xin.

-        Chủ tịch, xin bác hãy nói gì đi ạ. Bác nói sẽ không ép buộc cháu mà.

-        Ba, nếu ba chấp nhận yêu cầu của cô ấy, con sẽ chết cho ba xem.

Lý Hạo Nam từ nãy đến giờ cứ quay trái quay phải, lắng nghe màn đấu khẩu của cặp vợ chồng hờ và chẳng chen vào nổi một câu bởi tốc độ đối đáp nhanh quá.

Ông tức muốn cấm khẩu, ban nãy chúng còn xem ông như kẻ tàng hình mà cãi qua cãi lại, giờ không làm gì được nhau liền nhớ ra người phán xử này.

Dương Mỹ Tranh cũng chóng mặt chẳng khác nào Lý Hạo Nam. Miếng táo trong cổ họng mãi không nuốt trôi được, cô chẳng ngờ Hạo Nhiên thế mà dám lấy cái chết để uy hiếp vị chủ tịch nổi tiếng nghiêm khắc.

-        Mỹ Tranh, thật ngại quá, hôm nay gia đình bác có chút chuyện, cháu…

-        Cháu xin phép về trước ạ, hôm nào sẽ lại qua thăm bác.

Biết Lý Hạo Nam có ý đuổi khéo mình, Dương Mỹ Tranh vội vã cắt ngang lời ông nói, lễ phép đứng lên cúi chào và nhanh chóng cất bước.

Ban nãy nghe ông tuyên bố giải trừ hôn ước, cô còn chưa kịp mừng thì phải ôm một bụng tức thế này.

-        Tử Hân, Hạo Nhiên, hai đứa hãy còn rất trẻ, lại lớn lên bên nhau từ nhỏ. Có thể bây giờ các con vẫn chưa xác định được tình cảm dành cho đối phương có phải là tình yêu hay chăng, vậy nên, hãy để thêm một thời gian nữa hẵng đưa ra quyết định. – Lý Hạo Nam ôn tồn lên tiếng.

-        Ba, con hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, con không phải đang ngộ nhận. -  Hạo Nhiên nhìn ông, khẳng định chắc chắn.

-        Như thế này đi, Tử Hân à, bác quyết định sau khi cháu tốt nghiệp sẽ đưa cháu sang nước B, giúp bác trông coi chi nhánh phân phối bên đó, đợi lúc Hạo Nhiên học xong hãy trở về. Khoảng thời gian xa nhau sẽ đủ để hai đứa suy nghĩ chín chắn hơn.

Dứt lời, Lý Hạo Nam đưa tay bưng ly nước lên hớp một ngụm rồi quay sang phía con trai mình, nghiêm giọng.

-        Còn Hạo Nhiên, con không được phép quản lý Tử Hân đâu, trước khi trở thành vợ chính thức của con, nó muốn đi đâu thì đi. Con còn dám nhảy múa nữa thì ba sẽ nhốt con lại.