Chương 26 - Sao Băng Qua Trời

Lững thững tiến lại chiếc bàn học, cô run rẩy cầm lấy tấm ảnh gia đình, các ngón tay gầy vuốt nhẹ trên gương mặt người đàn ông cùng người phụ nữ.

Mẹ cô mất vì bệnh ung thư nên cô có thể dễ dàng chấp nhận như một quy luật sinh tồn, nhưng còn cái chết của ba cô thì khác.

Hình ảnh người đàn ông cháy rực như ngọn đuốc và quằn quại tìm cách thoát thân mà cô chứng kiến qua tấm kính vẫn ám ảnh cô mỗi khi đêm về. Đau đớn không thể nào diễn tả thành lời.

Âm thanh gõ cửa vang lên kéo Tử Hân khỏi vùng ký ức tang thương. Gạt đi dòng nước mắt, đặt tấm ảnh trở về chỗ cũ, cô nhanh chóng bước đến. Nữ hầu gái vừa trông thấy cô liền cúi đầu lễ phép.

-        Cậu chủ gọi cô chủ xuống ăn cơm ạ, cậu nói sáng nay cô đã nhịn rồi.

Tử Hân gật đầu và lần bước theo những bậc thang, cứ nghĩ tới việc phải sống cùng, ăn uống một bàn và giáp mặt với con trai kẻ thù hàng ngày khiến cô căng thẳng tột độ, thêm phần chẳng ăn uống gì từ hôm qua đến tận bây giờ nên tay và chân cứ run bần bật mãi không thôi. Tới bậc thang cuối thì cô ngã lăn ra, ngất lịm.

Nghe tiếng người hầu gái la thất thanh, Hạo Nhiên từ trong phòng ăn vội vàng lao tới. Nhìn thấy Tử Hân toàn thân tái mét, mắt nhắm nghiền, anh hốt hoảng cúi xuống, bế cô chạy thẳng lên lầu và bảo dì Hà gọi bác sĩ gấp.

-        Vì đói quá nên ngất thôi, bây giờ nấu cháo loãng cho cô ấy húp trước cái đã. Để tôi kê thêm đơn thuốc bổ, xanh xao quá mà.

Vị bác sĩ thấy sao thì nói vậy nhưng không biết đã vô tình đụng chạm tới bao nhiêu người. Các cô hầu, dì Hà và cả Hạo Nhiên đều hiểu câu ấy có nghĩa là Lý gia đối với Tử Hân chẳng tốt, giam đói làm cô ngất xỉu, đày đọa cô đến hao mòn.

Chờ mọi người đi hết rồi, Hạo Nhiên lẳng lặng ngồi cạnh cô, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo. Người ta vẫn thường nói những người con gái có bàn tay lạnh là người mang trong mình trái tim ấm áp, đong đầy yêu thương, còn là rất chung thủy nữa.

Và một khi yêu ai thì họ rất khó buông tay bởi hơi ấm từ bàn tay của người ấy đã có vị trí nhất định trong trái tim họ, tình cảm dành cho đối phương sẽ mãi không bao giờ thay đổi.

Vậy nên, anh thật sự rất sợ, anh sợ cô khó lòng buông bỏ Thiên Thuận mà toàn tâm toàn ý bên anh.  

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, Hạo Nhiên gục đầu trên tay Tử Hân, thổn thức. Với người khác, anh mạnh mẽ bao nhiêu thì khi đối diện với cô, anh càng yếu đuối, nhu nhược bấy nhiêu.

Khi cảm nhận được ngón tay Tử Hân cử động, anh vội ngẩng đầu. Thế nhưng, ánh mắt cô bây giờ đang nhìn về hướng khác, hệt như lúc từ bệnh viện về vậy.

Liền sau đó, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa, biết dì Hà đã mang cháo lên, anh vội buông tay, gấp gáp rời đi để bà đút cho cô ăn.

Về đến phòng, nghe chiếc điện thoại trên bàn khẽ ngân nga, Hạo Nhiên lững thững bước lại. Thấy màn hình hiển thị ba chữ Lục Vấn Sinh, anh liền bắt máy. Đầu dây bên kia, giọng ông chủ Kingdom trịnh trọng.

-        Cậu chủ, mỹ nhân cậu giới thiệu khi nào đi làm vậy? Chỗ tôi có cô tiếp tân đột nhiên bị tai nạn, phải nằm viện khá lâu, cậu bảo cô ấy đến sớm giúp tôi.

-        Hôm qua Tử Hương có gọi báo rằng đầu giờ chiều nay sẽ tới nộp hồ sơ. Người ta thu xếp vậy là nhanh lắm rồi, mới hơn một ngày chứ mấy.

-        Được, được, tôi đợi, cái cậu này, tại tôi đang cần người mà. Nhưng sao…giọng cậu kỳ thế? Cậu đang cau có với tôi đấy à?

-        Tôi bị thương, đau nên khó chịu. – Hạo Nhiên vừa nói vừa tiến lại cửa sổ, đưa tay kéo tấm màn cho nắng khỏi chiếu vào.

-        Cậu bị thương sao? Đau ở đâu? Có cần tôi mua cam quýt đến thăm không? – Lục Vấn Sinh cười hố hố.

-        Đau tim, không cần cậu thăm, tôi cúp đây.

Hạo Nhiên trả lời một lèo và tắt máy. Cái bản tính cà tưng cà giật, ăn nói cà rỡn của hắn anh đã quen từ lâu. Tuy hắn vậy nhưng rất tốt, bạn bè ai nhờ vả gì cũng đều giúp đỡ nhiệt tình, trước giờ chưa lần nào tỏ vẻ ta đây mặc dù bản thân hắn giàu có và gia thế cũng vô cùng hiển hách.

Theo như anh biết, Lục Vấn Sinh chính là cháu ruột của Lục Giang, người đang giữ chức vụ cục trưởng cục cảnh sát hình sự. Hắn gọi ông ta bằng bác.

Vậy nên, dù nhà hàng của hắn rụng hết sao thì các thực khách là doanh nhân VIP trong tỉnh, trong nước cùng giới quan chức vẫn cứ đổ vào đặt tiệc ăn uống để khi mai này gặp ngài cục trưởng có chuyện mà lấy lòng, rằng hôm trước chúng em mới ghé ủng hộ Kingdom của cháu anh đấy.

Còn về việc giới thiệu Tử Hương cho hắn là vì anh hiểu cô thừa năng lực, giao tiếp giỏi và linh hoạt. Sau ngần ấy năm làm việc tại New Square, cô nói được rất nhiều thứ tiếng cũng như biết cách lấy lòng người khác, chỉ cần đào tạo thêm chút nghiệp vụ là không có gì phải bàn cãi.

Lăn lộn một hồi, nghe bụng mình kêu ọc ọc, liền nhớ tới bữa cơm còn chưa động đũa, Hạo Nhiên nhanh chóng rời khỏi giường, tiến lại mở cửa. Nhác thấy dì Hà cũng vừa từ trong phòng Tử Hân bước ra, anh đưa mắt nhìn tô cháo trên tay bà.

-        Cô ấy ăn hết luôn ạ?

-        Vâng, tôi ép mãi mới chịu ăn đấy ạ. – Dì Hà vui vẻ đáp.

Anh mỉm cười hài lòng rồi tiếp tục xuống ăn nốt bữa trưa. Thầm nghĩ cô mong manh yếu đuối như vậy nên mình phải cố gắng giữ gìn sức khỏe để khi cô ngất còn có sức mà bế chạy, chứ nếu không lúc bế lên lại chúc cù cù cả hai thì khốn.