Chương 25 - Sao Băng Qua Trời

Ánh nắng ban mai xuyên nhẹ qua kẽ hở của bức màn trắng toát, Tử Hân mơ màng tỉnh giấc.

Đưa mắt đảo quanh chẳng thấy bóng dáng Thiên Thuận đâu mà chỉ có mỗi Hạo Nhiên đang nằm trên chiếc giường đối diện, cô thở dài thất vọng, hóa ra chỉ là mơ thôi.

-        Tử Hân em.

Tiếng gọi yếu ớt vang lên làm Tử Hân giật mình quay sang. Chợt nhớ hôm qua Hạo Nhiên bị thương không nhẹ, cô vội vàng rời khỏi giường, đi đến cạnh anh, kéo ghế ngồi xuống.

-        Cậu chủ, cậu thấy trong người thế nào?

-        Tôi không sao, thật may là em cũng không sao.

Tuy Hạo Nhiên cố gắng gượng cười nhưng Tử Hân trông anh chẳng khác nào đang mếu. Cô cúi đầu, chẳng biết phải nói thêm gì nữa, đôi bàn tay thanh mảnh đan chặt vào nhau.

Anh cố gượng dậy, ánh mắt chất chứa u uẩn nhìn cô, cất giọng trầm buồn.

-        Tử Hân, em có nhớ em từng nói sẽ luôn ở bên tôi và bảo vệ tôi?

-        Lúc đó cậu còn nhỏ, giờ đã lớn rồi. Cậu chủ không thấy bây giờ là tôi liên lụy cậu sao?

-        Em hiểu lòng tôi mà Tử Hân, rời xa em làm sao tôi sống nổi.

Hạo Nhiên vừa nói vừa chạm nắm tay Tử Hân nhưng cô nhanh chóng rụt lại theo phản xạ khiến cho anh muôn phần hụt hẫng.

Thấy tình hình không mấy ổn, cô vội bật đứng lên, rồi vì bối rối quá mà thành ra lắp bắp.

-        Tôi…tôi xuống căn tin mua đồ ăn. – Cô gấp gáp quay lưng.

-        Sau này, em đừng đi cùng anh ta nữa. Tôi sẽ đưa em đến trường.

Giọng nói đanh thép cất lên từ phía sau lưng khiến bước chân Tử Hân khựng lại. Thế nhưng, cô chẳng quay đầu, lạnh lùng lên tiếng.

-        Thời gian học tập của chúng ta không hề trùng khớp.

-        Không sao, tôi theo em. Thậm chí, có thể bảo lưu kết quả để đón đưa em.

-        Cậu nghĩ sẽ theo giữ tôi được cả đời sao? Cậu là người thừa kế Nam Thành, sau này, ngay cả thời gian dành cho bản thân còn không có. Cậu thấy chủ tịch không? – Cô sừng sộ cao giọng.

-        Em làm vợ tôi rồi kiêm luôn trợ lý cho tôi là được mà, một ngày hai mươi bốn tiếng, đều gần bên nhau.

Lời nói với nội dung chẳng có chút lý lẽ nào của Hạo Nhiên làm Tử Hân phải ngoái cổ nhìn. Cô không ngờ anh có thể nghĩ ra một cách vẹn toàn đến thế, tính chiếm hữu cao như vậy chẳng khác nào bệnh hoạn cả.

Mím chặt đôi môi tái nhợt, cô tiếp tục cất bước. Vừa đưa tay đẩy cánh cửa phòng thì chạm mặt dì Hà đang tay xách nách mang đùm đề những đồ ăn cùng thức uống. Trông thấy cô, bà liền rối rít.

-        Cô chủ ăn sáng đã, lát nữa Lưu Nhược Bân sẽ đến đưa cô cùng cậu về nhà.

-        Dì lấy cho cậu chủ dùng đi ạ, cháu không đói.

Nhìn cái dáng mảnh như tàu lá của Tử Hân khuất dần phía hành lang, dì Hà buồn bã lắc đầu. Đưa mắt vào trong phòng, thấy Hạo Nhiên ngồi như kẻ mất hồn.

Sáng nay lúc bà xuống căn tin, hai cô cậu vẫn còn đang ngủ, đến khi trở lên thì cô mặt nặng mày nhẹ, cậu mặt ủ mày chau thế này.

Phận làm tôi tớ cũng chẳng thể hỏi han quá nhiều nên bà chỉ biết lẳng lặng dọn đồ cho anh ăn thôi.

Biết Hạo Nhiên còn chờ các bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa mới làm thủ tục xuất viện thành thử Tử Hân cố tình lảng vảng dưới khuôn viên chứ không về phòng, cô sợ giáp mặt anh, sợ nghe anh nói nhăng nói cuội.

Dù rất muốn gọi cho Thiên Thuận nhưng điện thoại đang nằm ở nhà nên đành chịu. Cũng may hôm qua cô quên mang theo, không thì bị suối nuốt chửng luôn rồi.

Đúng chín giờ, thủ tục xuất viện xong xuôi, Lưu Nhược Bân lái xe đưa tất cả về lại biệt thự. Qua tấm gương chiếu hậu, dì Hà và hắn thấy hai người ngồi phía sau chỉ quay về một hướng miết từ lúc khởi hành đến tận khi tới nơi.

Rời khỏi xe, Tử Hân bước nhanh vào nhà rồi thẳng lên phòng. Lấy chiếc điện thoại trong túi xách ra, nhìn màn hình tối đen, cứ ngỡ nó hết pin, cô vội cắm dây sạc vào. Qua mấy phút sau, chợt nhớ là do mình tắt nguồn nên cô lật đật nhấn mở.

Hôm qua đi cùng Thiên Thuận xuống tỉnh L, các số lạ cứ gọi tới giới thiệu sản phẩm, quảng cáo liên tục nên cô thấy phiền và cúp nguồn luôn, bởi ở bên anh thì cô đâu cần quan tâm có ai gọi mình hay chăng.

Vì vậy mà Hạo Nhiên cũng không liên lạc được thành ra mới phát điên phát khùng.

Tiến đến bên cửa sổ, cô tựa người trông về dãy núi phía xa và bấm số gọi cho Thiên Thuận.

-        Anh nghe đây Tử Hân. Em thấy trong người thế nào? Em xuất viện chưa?

-        Em vừa về nhà. Em vẫn khỏe. Anh đang ở đâu?

-        Anh đang trên đường từ tỉnh L về. Tử Hân à, hôm qua mình tới đúng chỗ đấy, ông lão đó là ba của Trương Tán.

-        Ôi, vậy anh có hỏi được gì không? Ông ấy nói gì vậy anh? – Tử Hân nôn nóng hỏi dồn.

-        Anh đến trễ rồi, cả nhà đã dọn đi không còn một ai. Sáng sớm hôm nay anh mới liên lạc được với Cảnh Lâm, biết tin thì xuống ngay nhưng vẫn không kịp…

Thiên Thuận còn chưa nói hết câu thì điện thoại của Tử Hân hết pin thật. Cô thẫn thờ nhìn lên khung trời trong vắt trên cao. Bàn tay bất giác siết chặt lấy tấm màn che khiến nó trở nên nhăn nhúm.

Từ việc ông lão ấy tự nhận mình là Trương Tán đến việc cả nhà họ biến mất một cách nhanh chóng chứng tỏ những nghi ngờ của Thiên Thuận không hoàn toàn sai, phải có uẩn khúc nào đó.