Chương 24 - Sao Băng Qua Trời
Xe vừa dừng lại, các bác sĩ và y tá vội vàng đẩy băng ca ra, khiêng Hạo Nhiên bỏ lên rồi đưa thẳng vào trong.
- Cậu chủ sẽ không sao đâu dì, dì bình tĩnh đi ạ.
Lưu Nhược Bân liên tục trấn an dì Hà cho bà bớt lo. Nhưng chỉ chưa đầy một phút thì công sức của hắn đã đổ sông đổ biển khi thấy Thiên Thuận bế Tử Hân đang bất tỉnh chạy tới. Vậy là, dì Hà tiếp tục màn so lo khóc lóc.
Mặc dù không ở trong hoàn cảnh của dì Hà nhưng hắn vô cùng cảm thông. Thân làm quản gia lâu năm được chủ tịch tin tưởng giao phó coi sóc cửa nhà cùng người thừa kế tương lai những lúc ông bận rộn nơi xa. Ấy vậy mà bây giờ cả dâu cả con đều gặp nạn, bầm dập hết như này thì bà không khóc mới lạ.
Trao Tử Hân cho bác sĩ xong, Thiên Thuận trở ra, gương mặt điển trai nặng một nỗi buồn. Nhìn những vết bầm trên cơ thể cô, anh biết cô bị thương không nhẹ.
Có thể đối với đám đàn ông luyện võ như anh thì đó chẳng đáng gì nhưng cô là thân con gái, chân yếu tay mềm, mong manh dễ vỡ.
- Cám ơn anh. Cũng may có anh, nếu không, chắc tới giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được họ. – Lưu Nhược Bân đến ngồi cạnh Thiên Thuận trên băng ghế chờ, nhỏ giọng.
- Không có gì, tôi mang ơn chủ tịch, phải có phần trách nhiệm chứ. – Anh lên tiếng đáp, mắt vẫn dán xuống nền gạch dưới chân.
Lưu Nhược Bân liếc nhìn anh rồi nhìn dì Hà. Lúc này, bà đang ngồi cách họ cả năm, bảy cái ghế. Hắn biết bà đang giận Thiên Thuận.
Theo như lời bà kể qua điện thoại thì nguồn cơn của mọi việc bắt đầu từ anh, là anh dẫn Tử Hân lên núi hái măng, hái tre đến hết ngày mới thả cô về làm Hạo Nhiên ghen quá hóa điên mới thành ra nông nỗi.
Giấc chiều, dì Hà gọi, bảo hắn đi tìm người. Thế là, hắn huy động lực lượng rầm rộ sục sạo khắp ngọn núi nhưng chẳng thấy dấu vết Hạo Nhiên và Tử Hân đâu. Bí bách quá, hắn đành chạy quay lại trang trại tìm Thiên Thuận chứ ban đầu chẳng có ý định nói với anh.
Hệ thống nước mặt trên núi rất phức tạp, các ngả đường dẫn lên ghềnh thác lớn bao gồm hàng chục con suối lớn có, nhỏ có. Vậy nên, cho dẫu biết rõ các cụm le thường mọc ven bờ suối nhưng đâu thể xác định là con suối nào.
Hắn cũng không hiểu vì sao Thiên Thuận đoán định được địa điểm nơi Hạo Nhiên và Tử Hân gặp nạn chính xác như vậy.
Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở. Vị bác sĩ đứng tuổi điềm đạm thông báo hai bệnh nhân đều không có gì nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vì chấn thương phần mềm khá nặng và kiệt sức do ngâm mình dưới nước quá lâu nên cần phải theo dõi thêm.
Từng chiếc băng ca trắng được đẩy ra. Dì Hà cùng Lưu Nhược Bân phụ nữ y tá đưa Hạo Nhiên lên phòng hồi sức, còn Thiên Thuận và một y tá khác thì đẩy Tử Hân.
Khi mọi thứ đã ổn định, dì Hà bước đến bên giường Tử Hân lúc Thiên Thuận vừa kéo chiếc chăn đắp lên người cô, hạ giọng.
- Cậu Thiên Thuận, để tôi canh chừng cô chủ và cậu chủ. Cậu về nghỉ nhé, tôi sợ lỡ như cậu chủ tỉnh lại, thấy cậu ở đây sẽ không vui đâu.
- Được ạ. Dì Hà, vất vả cho dì quá.
Anh khẽ đáp rồi quay đầu nhìn Tử Hân thêm hồi lâu nữa mới dứt khoát rời đi. Bên ngoài, mưa buồn vẫn chưa ngừng tiếng, cứ vô tình gội rửa thinh không, gieo vào lòng ai nỗi thương sầu khôn tả.
Chiếc ta xi lăn bánh khỏi khu phố thị sầm uất, đưa anh về dưới chân núi quạnh hiu. Nhìn những đôi nhân tình che chung chiếc ô, khép nép bước dưới mưa đêm mà nghe tái tê tận cùng.
Người anh yêu đang nằm trong bệnh viện nhưng anh thân làm bạn trai của cô lại chẳng thể ở cạnh chăm sóc cho cô.
Vừa đến nhà, nhìn mâm cơm nóng cùng dáng người gầy hao của dì Lưu lặng lẽ ngồi chờ, sống mũi Thiên Thuận bất giác cay cay.
Trông thấy anh đứng bất động ngoài hiên, dì Lưu hối hả chạy ra, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
- Hạo Nhiên và Tử Hân thế nào rồi cháu?
- Cả hai đều trong bệnh viện ạ.
- Chúng nó bị làm sao?
- À, họ ngâm dưới suối lâu quá nên kiệt sức, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe, dì đừng lo quá.
- Tội nghiệp con bé, phải chi tính tình Hạo Nhiên được như cháu thì có đâu khổ thế chứ. – Bà lắc đầu thở than.
Thiên Thuận đưa mắt nhìn vào khoảng không, nỗi lo sợ mơ hồ bỗng len lỏi trong anh. Giữa núi rừng bạt ngàn, âm u, anh tìm ra cô vì linh cảm dẫn đường. Còn cô, cô tìm được Hạo Nhiên là bởi vì đâu. Có lẽ nào giữa cô và người đó cũng tồn tại thứ tình cảm gì đặc biệt.
- Thôi, vậy là yên tâm. Mau vô lau khô người rồi ăn cơm đi cháu. – Dì Lưu vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
- Vâng ạ.
Tuy hiện tại chẳng thể nuốt trôi nhưng nhìn dì Lưu ân cần chăm sóc như vậy nên Thiên Thuận cũng cố ăn cùng để bà vui vẻ. Vì có thể trong tương lai không xa, khi quá khứ năm xưa được đào xới, tội ác bị phanh phui thì những bữa cơm như thế này sẽ chẳng còn nữa.