Chương 23 - Sao Băng Qua Trời
Thoáng thấy chiếc xe sang đậu chơ vơ dưới chân núi, Tử Hân nhanh chóng tấp vào cạnh bên. Nhìn ghế lái trống trơn, cô vội vàng nhảy xuống và chạy đi tìm người.
Cả ngày nay vất vưởng ngoài đường, toàn thân cô đều rã rời, giờ lại tiếp tục leo lên cao, cộng thêm tâm lý sợ hãi khiến đôi chân không ngừng run rẩy.
Thảm lá mục ướt mưa trở nên trơn trợt làm Tử Hân trượt ngã mấy lần. Ngọn núi lúc này trở nên âm u đáng sợ, hoàn toàn khác với vẻ thơ mộng buổi hoàng hôn. Những đoạn cây lá mọc nhiều, chẳng vớt vát được chút ánh sáng nào thành ra tối đen, không nhìn rõ được.
Sau một hồi mò mẫm, linh tính đưa Tử Hân đặt chân đến bờ một con suối. May mắn cho cô, Hạo Nhiên cũng đang ở đây, chiếc áo sơ mi trắng làm anh nổi bật lên giữa nền tối sẫm.
Nhìn anh điên cuồng cào bới tìm những mục măng non, Tử Hân liền chạy lại giữ tay anh, tiếng hét hòa lẫn trong tiếng mưa rơi.
- Cậu chủ thôi đi, mau về nhà đi.
- Không phải em muốn ăn sao? Tôi sẽ lấy cho em.
Hạo Nhiên hất cô ra và tiếp tục cào cấu xuống đất. Khi không thấy bụt măng nào, anh thở hồng hộc rồi đứng lên, đi thẳng tới những bụi le mọc cheo leo trên ghềnh suối.
Tử Hân gấp gáp lao theo. Lúc chỉ còn cách anh một bước chân thì cô bị trượt, ngã luôn xuống lòng suối.
- Cậu chủ. Á...á…
Nghe tiếng cô kêu thất thanh, Hạo Nhiên giật bắn, vội vàng quay đầu. Thấy cô chới với giữa dòng nước, anh hoảng hốt nhảy theo.
- Tử Hân, bám vào tảng đá. – Anh vừa la vừa cố sức bơi qua chỗ cô.
Mưa lớn quá sức tưởng tượng, nước từ thượng nguồn đổ về ầm ầm. Mặc dù đã làm như lời anh nói nhưng vì đá quá trơn, cộng với lực chảy quá mạnh khiến Tử Hân chẳng trụ nổi mấy giây, cứ thế bất lực trôi xuôi cùng dòng suối.
Thấy người thương đứng giữa lằn ranh sinh tử, Hạo Nhiên quên luôn rằng mình cũng đang đối mặt với nguy hiểm, anh bất chấp lao tới mặc cho bản thân liên tục va vào những tảng đá lớn.
Giây phút ngỡ như sắp lìa đời và nhắm mắt chấp nhận số phận thì đột nhiên Tử Hân cảm nhận được vòng tay vững chắc ôm lấy thân mình, giữa dòng nước lạnh giá truyền đến một làn hơi ấm mong manh.
Dù rất muốn nhưng cô chẳng thể nào nhấc mi lên để xem thử điều gì, chỉ biết rằng cơ thể vẫn theo con nước cuốn nhưng không còn bị va đập nữa.
Khi mở mắt ra thì thấy mình cùng Hạo Nhiên bị kẹt giữa những tảng đá lớn và một nhành cây khô khá to. Có thể vì may mắn được nhành cây này chặn lại nên cô và anh mới không trôi tiếp. Cô cũng chẳng nhớ bản thân đã ngất đi bao lâu.
Trong bóng tối, mùi máu tanh xộc vào mũi cho cô biết Hạo Nhiên đang bị thương. Toàn thân anh mềm nhũn, mắt nhắm nghiền, dù cố lay gọi thế nào cũng chẳng có phản ứng.
- Cậu chủ, cậu đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, tôi hối hận chết mất.
Tử Hân ôm lấy anh, khóc như ri. Dòng nước vẫn hoài chảy xiết nên cô chẳng dám gượng dậy đưa anh lên bờ, sợ lỡ đâu sảy chân sảy tay để trôi mất anh thì càng khốn đốn.
Từ xa vọng lại tiếng gọi í ới và ánh sáng của những chiếc đèn pin xuyên rọi qua các thân cây, soi thẳng vào mặt Tử Hân. Cô mừng hơn bắt được vàng, vội lấy hết hơi, hét thật lớn.
- Cứu với, chúng tôi ở đây, ở đây.
Những bước chân rầm rập đua nhau chạy tới lòng suối. Tử Hân bật khóc lớn khi nhìn thấy người xuất hiện đầu tiên chính là Thiên Thuận. Anh chẳng chút chần chừ, lội đến, nắm chặt tay cô trấn an.
- Tử Hân đừng sợ, có anh đây rồi.
- Hạo Nhiên, cậu ấy… - Cô nấc nghẹn nói chẳng nên câu.
- Không sao đâu em, chúng ta sẽ đưa cậu ấy vào bệnh viện nhanh thôi.
Dứt lời, Thiên Thuận đỡ cô đứng dậy. Liền đó, đám người bao gồm Lưu Nhược Bân và những anh thợ làm vườn cũng khiêng Hạo Nhiên lên rồi gấp gáp chuyển anh xuống núi, thẳng tới bệnh viện đa khoa của tỉnh.
- Thiên Thuận, anh đưa em đến bệnh viện luôn nhé.
Tử Hân níu áo Thiên Thuận, nhìn như cầu khẩn. Cô nhận thấy bản thân quá kiệt sức nên không thể nào tự điều khiển xe được.
Anh nhẹ mỉm cười, khẽ gật đầu, dìu cô vào ghế phụ. Thế nhưng, khi sợi dây an toàn vừa choàng qua người thì cô gục xuống, ngất xỉu.
Thiên Thuận hoảng hốt lay gọi cả đỗi nhưng cô chẳng có dấu hiệu tỉnh lại. Anh lật đật chạy sang ghế lái, nhấn một ga, phóng như bay trên đường.
Bệnh viện đa khoa tỉnh J ngày mưa cũng như ngày nắng, luôn tấp nập kẻ ra người vào. Những chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi, nối đuôi nhau hết đến rồi đi.
Trước cửa khoa cấp cứu, dì Hà sốt ruột đảo tới đảo lui. Ban nãy, lúc mới xuống núi, Lưu Nhược Bân đã gọi điện báo nên bà gấp gáp bắt ta xi đến đây, còn trước cả hắn.