Chương 191 - Sao Băng Qua Trời
Ánh nắng buổi ban trưa chênh chếch xuyên qua tàn lá thẫm, rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của người đàn ông. Hạo Nhiên cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo để tìm kiếm Tử Hân, anh đâu lên tiếng gọi vì sợ còn vài tên sát thủ sót lại nghe được thì khốn đốn lắm.
Chẳng hiểu Tử Hân đang nấp ở chốn xanh xanh nào, cô đúng là rất nghe lời anh, biến mất dạng, không chút dấu vết.
Từ lùm cây rậm rạp phía xa, nhác trông thấy bóng dáng Hạo Nhiên xiêu vẹo, loạng choạng, Tử Hân vội vàng chạy như bay lại gần, vươn tay đỡ lấy, mặt lộ vẻ lo lắng.
- Hạo Nhiên, anh…sao anh lạnh vậy? Anh Thiên Thuận thế nào?
- Thiên Thuận bảo anh đi tìm em, anh ấy gọi cho Cảnh Lâm, anh…
Chưa hết trọn câu, Hạo Nhiên ngất lịm, tựa hẳn vào Tử Hân khiến cô chới với. Giữa chốn hoang vắng cộng thêm không biết mấy tay súng kia chết hay chưa nên cô nào dám tìm đường lôi anh ra khỏi rừng. Ban nãy, chợt nghĩ đến người bạn đa năng Kelvin nhưng chiếc điện thoại đã rơi mất.
- Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, anh đừng ngủ chứ, đừng làm em sợ.
Tử Hân nói tựa mếu, nước mắt cũng khô queo, chẳng còn mà khóc nữa. Dáo dác ngó nghiêng một hồi, cô xoay người, đỡ Hạo Nhiên trên lưng, gắng sức đưa anh tới khu vực nhiều tán lá rậm rạp.
Vì anh khá nặng, thêm phần cao hơn cô, đâm ra, cô chỉ có thể giữ hai tay anh máng vô cổ mình, hai chân anh thả buông thõng, kéo lê dưới đám lá mục.
Đến nơi, cô cẩn thận đỡ anh ngồi dựa gốc cổ thụ, ghé tai lắng nghe nhịp tim rồi mau mắn tháo chiếc cà vạt đẫm máu. Tiếp theo là nhẹ nhàng cởi bỏ áo vest, áo sơ mi.
Chứng kiến rõ vết đạn sượt trên cánh tay anh, trái tim cô đột ngột nhói đau tựa hồ bị kim châm.
Nhác thấy đám cây hương trạch lan, cô mừng như vớ được vàng, hối hả lao tới, hái lấy hái để, đổ nước mưa đọng trong cái mũ sắt gần đó rửa thật sạch sẽ xong vò thật nát, đắp vào vết thương, dùng chiếc cà vạt quấn băng lại.
Sợ Hạo Nhiên bị mỏi, cô đem áo vest trải vội, chầm chậm đỡ người nằm xuống. Cho đến lúc anh tỉnh hẳn, chỉ biết cố thủ chờ đợi thôi.
Cũng may vết thương không quá nặng, có điều cơ địa anh vốn yếu ớt, trái gió trở trời là bệnh ngay.
Nhìn đôi môi bạc khô khốc, Tử Hân chợt nhận ra Hạo Nhiên cần uống nước nhưng ít nước mưa ban nãy đã rửa cỏ hết rồi. Cô đành để anh nằm chèo queo, rảo bước lần tìm xung quanh.
- Ôi, trời không tuyệt đường người mà. – Tử Hân thốt lên khi thấy những chùm quả phúc bồn tử chín trên cành.
Cô tranh thủ ngắt một trái bỏ vào miệng và hái hết trái chín. Đang say sưa thì vừa hay nghe được tiếng nước chảy đâu đây. Cố dỏng tai lên hồi lâu, cô lần tìm tới con suối nhỏ len giữa khu rừng già.
Ánh mắt long lanh như nước hồ thu lóe lên niềm vui bất tận. Vội quay lưng, cô chạy về lấy cái mũ sắt, cọ rửa sạch sẽ mới múc nước quanh lên.
Vì Hạo Nhiên chẳng nhúc nhích ngo ngoe nên Tử Hân buộc phải bóp miệng anh, nhỏ nước vô, trái cây cũng làm nát và vắt cho anh uống. Cô cảm giác như cả hai tham gia chơi chương trình sinh tồn vậy.
Chăm sóc anh xong, Tử Hân buông mình nằm ngay bên cạnh, nhắm mắt. Qua hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn yên ắng, cô tin rằng bọn sát thủ kia đã rút lui hoặc giả là bị Thiên Thuận cùng Cảnh Lâm bắn hạ hết.
Cô buộc lòng nhủ mình tin tưởng thôi, hoàn toàn nào dám nghĩ tới khả năng xấu, Thiên Thuận với cô đại nạn không chết, ắt hưởng phúc báu, đâu thể bỏ mạng nơi xứ người.
Trông Hạo Nhiên nằm thảm thương, cô tội nghiệp anh lắm. Ban nãy bởi cô thấy anh hãy còn sống, mới lo cho người vắng mặt chứ phải cô vô tâm chẳng để ý anh.
Giây phút anh lao đi, tim cô như ngừng đập, ánh mắt dỗi hờn, đau khổ ấy, sao cô không nhận ra. Tại hoàn cảnh rối ren, cô biết làm gì hơn.
Chuyện xảy ra thế này, nghĩ từ từ, cô cũng đoán được Lý Hạo Nam đứng sau tất cả, có điều vì đâu hai người họ đều hay tin mà chạy đến giải cứu thì cô chưa rõ.
Bay một chặng đường dài đã vất vả, thêm phần bị truy sát nên Tử Hân mau chóng chìm sâu giấc ngủ. Hai cô cậu vốn là cành cao lá bổng giờ đây đúng kiểu ăn bờ ngủ bụi, manh chiếu nằm chẳng có.
Thời gian trôi nhanh, áng mây dìu mặt trời khuất lần về phía Tây, đem tia nắng cuối ngày chôn dấu. Nghe tiếng rên hừ hừ kế bên, Tử Hân cứ ngỡ mình mơ, xoay qua xoay lại cả đỗi, chợt nhớ Hạo Nhiên nằm đây, cô vội mở mắt, nhổm dậy.
- Ôi trời, tối rồi ư?
Lật đật dụi mắt cho tỉnh, Tử Hân bò qua phía Hạo Nhiên, sờ trán và liên tục lay gọi. Thế nhưng, đáp lời cô là tiếng run rẩy than lạnh của anh, trong khi người nóng hệt lửa đốt.
Vươn tay lấy chiếc mũ sắt đựng nước suối lúc trưa, cô gấp gáp uống một ngụm, dùng miệng mớm anh cho lẹ. Thường mùa hè nắng mưa thất thường, anh vẫn luôn bị như vậy.
Cô hiểu rõ bây giờ nếu đổ mồ hôi thì anh sẽ đỡ ngay, chỉ là anh phải vận động chứ nơi hoang vắng biết tìm lửa ở đâu mà đốt anh nóng lên.