Chương 190 - Sao Băng Qua Trời

Cú trượt ngã hại Hạo Nhiên lăn tự do mấy vòng, va đập trúng gốc cây gần đó. Đầu anh đau tựa búa bổ, cứ ngỡ sẽ ngất lịm. Cố lắc mạnh vài cái cho tỉnh hồn, anh tiếp tục nhằm hướng súng nổ, lết xác tới.

Những viên đạn cuối cùng rời nòng, viên trúng, viên trật. Chật vật hồi lâu, Hạo Nhiên cũng tìm thấy Thiên Thuận, giây phút chạm mặt, họ đều mệt lả, núp sau gờ dốc.

-        Anh còn đạn chứ? – Hạo Nhiên hỏi trong hơi thở dốc.

-        Còn nguyên băng ban nãy cậu đưa đấy. – Thiên Thuận đáp.

-        Anh bắn kiểu gì siêu vậy?

-        Một viên trúng một viên, tiết kiệm lắm ấy. Mà cậu bỏ Tử Hân đâu rồi? Sao không bảo vệ cô ấy? – Thiên Thuận trừng mắt nhìn người sát bên.

-        Đoạn trên đó hết người theo, Tử Hân tạm thời an toàn.

Câu trả lời của Hạo Nhiên chẳng đả động gì đến chuyện Tử Hân khóc lóc, đòi trở lui hỗ trợ Thiên Thuận cả. Anh đâu muốn người đàn ông này biết được vợ anh bất chấp tính mạng, mong cứu anh ta.

Trong khi cánh tay Hạo Nhiên cứ ứa máu liên tục, phía trên, tiếng nòng súng trường khua cây cỏ xào xạc càng lúc càng gần. Nhận thấy cứ núp lùm mãi cũng không phải cách, Thiên Thuận quay sang, hạ giọng.

-        Hạo Nhiên, hãy để tôi đánh lạc hướng chúng, cậu vào rừng tìm Tử Hân nhanh, mục đích chúng ta đến là bảo vệ cô ấy, đừng quên.

-        Nhưng còn anh…

-        Yên tâm, tôi đã gọi Cảnh Lâm, cậu ấy đang dẫn người tới, với số đạn này, tôi sẽ cầm cự nổi và chờ. Đi mau đi. Đừng ngoái đầu. - Thiên Thuận cất tiếng cắt ngang.

-        Được, anh bảo trọng.

Dứt lời, Hạo Nhiên gấp gáp rời khỏi. Sau lưng bắt đầu vẳng lên tiếng súng, biết rõ nếu ngoảnh đầu hẳn khó dứt nên anh cứ hướng phía trước mà chạy, đôi chân chờ vờ chạng vạng vì quá mệt.

Dư âm của cơn sốt đêm qua hãy hành hạ tận giờ chưa tan, cộng thêm mất máu lẫn tâm lý chất chứa quá nhiều suy diễn khiến anh chẳng còn sức lực, mắt mờ dần hại anh hết vấp rễ cây lại va phải cành.

Dưới gờ dốc, Thiên Thuận chạy sang trái rồi qua mé phải, lúc tránh đạn, lúc lú lên canh chuẩn xác mới nổ súng. Lần thứ tư anh ngoi khỏi chỗ nấp thì phát hiện bốn tên đang tiến gần, dường như chúng định chia nhau tìm người.

Bất đắc dĩ, anh liều mạng nhảy ra, cố tình cho chúng thấy, sau đó bắn một phát trúng tên gần nhất và bỏ chạy. Đúng y anh tính toán, ba tên kia liền xồng xộc đuổi theo, nã đạn liên hồi.

-        Á.

Thiên Thuận cắn răng, rít thật khẽ, cảm nhận dòng máu nóng trào tuôn ướt lưng.

Nấp vội sau thân cây lớn, anh cố sức hít thật sâu, lấy bình tĩnh, tập trung lắng nghe nhịp chân chúng. Ba tên nhưng anh còn có hai viên đạn, thật là nan giải, Cảnh Lâm và người mượn từ ba hắn vẫn chưa xuất hiện.

Giây phút ngỡ cận kề cái chết, bỗng gương mặt xinh đẹp, đáng yêu của Tử Hân bất chợt lảng vảng trong đầu. Đã cùng nhau sinh tử một lần, tin rằng lần này cả hai sẽ thoát được ải.

Mím chặt môi, anh vụt đứng dậy, bóp cò nhanh nhất có thể, hạ thêm tên nữa và lẩn vào đám cỏ, cố sức bò trườn. Đột ngột mất máu nhiều làm anh xây xẩm, toàn thân lạnh toát tựa hồ đứng sát địa ngục.

Khi hết gắng gượng nổi, anh gục xuống, bên tai nghe văng vẳng rất nhiều tiếng nổ rồi lịm dần.

-        Thiên Thuận, Thiên Thuận, trời ơi. Mau, khiêng cậu ấy đi. – Cảnh Lâm bấn loạn hối thúc đám râu ria theo hắn.

Hai gã to con xúm lại, đỡ Thiên Thuận lên và di chuyển anh trên lưng. Cảnh Lâm ngó ngang ngó dọc, xong khoát tay ra hiệu cho tất cả rời khỏi. May là mượn được người của ba hắn, nếu không thì giữa đất khách quê người biết kêu réo ai.

Vì ban nãy gấp quá, đâm ra Thiên Thuận chỉ nói sơ khởi mình bị truy sát, bảo Cảnh Lâm đến giúp chứ có trình bày rõ ràng, giờ anh bất tỉnh nhân sự, thành thử hắn nào hay còn hai người đang la lết trong khu rừng già.

-        Tới bệnh viện gần nhất, chạy nhanh cho tôi. – Cảnh Lâm giục.

Nhìn máu thấm đẫm toàn thân Thiên Thuận, Cảnh Lâm lạnh cả người. Sáng nay, rõ ràng đúng lịch trình là anh đến tham dự hội nghị thượng đỉnh, ấy mà tự dưng lại gọi báo tin động trời, hại hắn chạy muốn té khói, tim thòng tận bụng.

Hắn chẳng nghĩ được anh gây thù chuốc oán cùng ai nữa, mới sang nước bạn có mấy ngày đâu. Lý Hạo Nam thì càng không thể, anh có mệnh hệ nào, tài sản ấy sẽ dùng cúng kiếng sạch, ông ta hẳn trơ miệng khóc ròng.