Chương 192 - Sao Băng Qua Trời
- Hạo Nhiên, anh nghe em nói không? Mở mắt đi anh. Mau mở mắt em xem.
Sau một hồi cô nàng xoắn xuýt kêu la, Hạo Nhiên khe khẽ cố nhấc mi nhìn. Anh đủ tỉnh táo để biết mình đang trong hoàn cảnh nào.
- Hạo Nhiên, ráng vận động chút nhé, sao cả ngày nay chạy cỡ đó mà anh chẳng đổ mồ hôi?
Vừa khuyên, Tử Hân vừa chật vật đỡ anh đứng lên, khổ nỗi, anh cứ lỳ ra, nằm co quắp, túm chặt cái áo khoác của cô chui vào. Thầm nghĩ vợ mình cũng thật tàn nhẫn, sức lực đâu mà bắt anh nhảy nhót, thể dục thể thao giữa rừng kìa.
- Anh không…thích, anh…nằm đây…ổn rồi. – Anh rên rỉ.
- Sao được? Anh sốt ngầm đấy, không đổ mồ hôi sao khỏe chứ? – Cô sốt ruột, tiện tay đập vai anh thật mạnh.
- Vậy em…ôm anh, anh sẽ…ấm.
Nghe Hạo Nhiên cầu khẩn, Tử Hân thở hắt một cái. Vấn đề cho dẫu cô có ôm anh thì anh cũng đâu hết sốt.
Đang nhìn trời nhìn đất bỗng nghe nhột nhột, liếc mắt xuống, thấy anh khều mình rồi dang tay như đứa trẻ đòi bế làm cô chạnh lòng, đây là chồng hay con chẳng hiểu nữa.
Nhẹ nhàng xích lại gần, cô nằm áp lên lòng anh, cảm nhận hơi nóng từ làn da người đàn ông truyền sang và vòng tay rộng bao phủ lấy thân mình.
Qua hồi lâu, anh vẫn cứ run cầm cập. Biết cứ đà này sẽ chẳng ổn, cô đi đến quyết định táo bạo, cố ý sờ soạng khắp người bên dưới.
- Tử…Tử…Hân, em…đi…đi.
Hạo Nhiên khổ sở bật lên từng tiếng, nắm bàn tay không an phận kia đẩy ra. Anh chẳng muốn cô càng thêm oán ghét, ám ảnh về mình. Anh sợ bản thân mất hết kiểm soát khi trong tình trạng lửa gần rơm.
Thế nhưng, do cố tình nên Tử Hân mặt dày bám trụ, cứ ôm lấy anh, dụi đầu vào hõm cổ. Cô đâu nghĩ được nhiều hơn, chỉ mong anh bình an.
Thẳm sâu trái tim cô vẫn luôn có chỗ dành cho anh, thứ cảm xúc đan xen hỗn độn giữa hận và thương khiến cô khổ tâm vô cùng.
Mấy phút sau, Hạo Nhiên hết cầm cự nổi, cô vợ này rốt cuộc đang hành động gì vậy chứ. Hít một hơi thật sâu, anh dùng sức trở mình, đảo ngược vị trí.
Dưới ánh trăng đêm dặt dìu, những đường nét diễm kiều hiện rõ trên gương mặt thanh tú làm anh xúc động ngắm nhìn.
- Tử Hân, là em chủ động, đừng trách anh nhé.
Anh cố gắng ngăn cơn lập cập, trầm giọng nói với vợ mình lời dịu dàng nhất. Cô thẹn thùng, nghiêng mặt sang một bên, khe khẽ gật đầu, gò má hồng nóng ran vì hơi thở nam tính liên tục phả vào.
- Em…
Gọi nhẹ cô một tiếng, Hạo Nhiên nhanh chóng cúi người, không để lãng phí thêm giây nào. Nụ hôn run rẩy di chuyển từ đỉnh trán xuống mắt môi rồi trượt tới chiếc cổ ngọc ngà. Lời thì thầm yêu thương lẫn giữa hơi thở gấp.
Thời khắc lớp ngăn cách cuối cùng được trút bỏ, dục vọng, khao khát kiềm nén bấy lâu nay bùng cháy ngọn lửa tình mãnh liệt, chẳng thể dập tắt.
Giây phút tan hòa vào nhau, lý trí đôi bên hoàn toàn tan rã. Bàn tay anh lần tìm đến bàn tay cô, các ngón thon dài đan xen và dần dà siết chặt, làn hương tóc quyện lưu luyến, vấn vương.
Khác với buổi đầu mê tỉnh vì men rượu, thời khắc này, cả hai đều cảm nhận rất rõ đối phương, họ quấn quýt, dìu đưa nhau chìm sâu trong hoan lạc đời người.
Tử Hân vươn đôi cánh tay thon vòng lên ôm lấy tấm lưng rộng thấm đẫm mồ hôi của người đàn ông. Khi từng giọt nóng hổi rơi xuống thân mình, cô yên tâm vì Hạo Nhiên đã có thể dứt cơn sốt. Căn bệnh anh mắc khá lạ lùng, giống giả vờ vậy.
Chỉ là, Hạo Nhiên khỏe lại thì tổ khổ thân cô thêm. Bị kiềm hãm quá lâu, thành thử lúc được vợ cho phép, anh cứ quyến luyến, giữ lấy cô không buông, hệt như chạy đua cùng đêm.
Vầng trăng khuya mơ màng lấp ló trên cao, soi rọi những vạt rêu ẩm, đám cỏ mềm ướt sương đêm thướt tha lẫn đôi uyên ương đang phơi mình suồng sã dưới tàn cây im lìm.
Trong khoảnh khắc chìm sâu êm đềm mộng mị, Tử Hân bỗng thấy đàn đom đóm lung linh năm nào dần lưu lạc về nơi xa xôi, chở theo giấc mơ của cô bay mãi và chẳng bao giờ trở lại. Giấc mơ về một mái nhà hạnh phúc bên người đàn ông cô đã hết lòng hết dạ yêu thương.
Ảnh hình thân thuộc ấy cứ thế mờ tan vào sương khói rồi vụt mất hoàn toàn.