Chương 189 - Sao Băng Qua Trời

Tiếng nổ tiếp tục vang lên, mới đầu là hai, ba phát, sau nữa thì càng nhiều. Hạo Nhiên trao khẩu súng của mình cho Tử Hân, còn anh dùng khẩu ban nãy nhặt lại của Phương Quốc Minh.

Ba người lập tức tản ra, cố tình phân tán mỏng lực lượng truy sát. Tuy vậy, cả hai anh chàng đều vừa chống trả vừa để mắt đến cô.

Đám sát thủ cao to lẹ làng sấn tới, dồn con mồi vô sâu trong rừng, khi nghe động, chúng nổ súng ngay. Tử Hân nép sát thân cây chờ đợi. Lúc bước chân kia đến gần, cô liền nã đạn, một viên trúng đầu đối thủ do lo bắn vào tim sẽ có áo chống đạn, uổng mất.

Hạ hắn xong, Tử Hân nhanh chân rời đi vì nhác thấy ba, bốn tên đang lăm lăm. Dần dà, cô vuột khỏi tầm kiểm soát của Thiên Thuận lẫn Hạo Nhiên. Mỗi lần thò ra ngắm mục tiêu, lại phải rụt núp bởi chúng mau hơn mình.

May thay rừng này cây cối lâu năm nhiều nên thân khá lớn, đủ cho cô dùng làm vật che chắn.

Đây là lần thứ hai cô rơi vào lằn ranh sinh tử. So với tai nạn xe thì nguy hiểm hơn nhiều. Mồ hôi trên vầng trán tuôn không ngớt, tóc bết dính, đến hơi thở cũng phải thật khẽ khàng.

Vệt đạn lạc bay vèo vèo, ghim thẳng thân cây sát bên khiến cô sợ tới độ tim muốn ngừng đập.

Cách đó khá xa, Hạo Nhiên cùng Thiên Thuận liên tục nổ súng, hạ nhanh những kẻ họ nhìn thấy và tranh thủ chạy đi tìm Tử Hân. Vốn tách nhau ra nhưng quanh quất một hồi cũng chạm mặt.

Bắn, né loạn xạ nên hai người bầm dập hết. Lăn, lê, bò, quỳ đủ mọi tư thế. Các cành cây xiên xỏ xóc ngang xóc dọc, kéo rách tay chân, áo quần. Bộ tây trang hàng hiệu trên người cả hai phút chốc tuột giá thảm hại.

-        Cậu lên hỗ trợ Tử Hân, nơi đây để tôi, dường như chúng theo cô ấy đông hơn chúng ta. – Thiên Thuận nạp thêm đạn, giục giã.

-        Anh cẩn thận.

Nói rồi, Hạo Nhiên mau mắn bỏ băng đạn thừa vô túi Thiên Thuận và rời lùm cây, lao băng băng giữa rừng.

Thiên Thuận tập trung trừ khử mấy tên bám gót cậu ấm Lý gia, đồng thời quan sát xung quanh mình. Suýt chút nữa, anh bị tên kia bắn trúng, may mà phán đoán nhạy nên né được lưỡi hái tử thần.

Lúc này, sau gốc cây to, Tử Hân cắn chặt môi, run rẩy, cô hạ tổng cộng ba tên nhưng hãy còn vài gã liều mạng vẫn dò dẫm sát sao. Đạn trong súng đã hết sạch sành sanh. Có lẽ hôm nay, cô buộc phải bỏ mạng trên đất khách, về đoàn tụ cùng tổ tiên ông bà.

Từ xa, trông thấy người mình yêu ngồi co cụm chờ chết. Hạo Nhiên vội vã chạy đến. Vì tận ba tên đang chĩa súng vào khu vực khoảng cách giữa đôi bên nên anh bất chấp tính mạng, với tốc độ cực nhanh, vừa bắn vừa lăn sang chỗ cô.

Vết đạn cuối cùng do tên sát thủ gắng gượng bắn nốt khiến cánh tay anh bị thương, máu tươm ướt đẫm cả mảng áo vest.

-        Hạo Nhiên, anh bị thương rồi.

Tử Hân trợn mắt, hoảng hốt, tay run run dượm tới dượm lui, chẳng dám sờ. Mặc dù khá đau, Hạo Nhiên cố tỏ vẻ bình thường, giữ chắc khẩu súng.

-        Em yên…tâm, đạn sượt thôi. May là…em vẫn bình an.

Nghe tiếng thở lẫn giọng điệu đứt quãng phát ra từ Hạo Nhiên, Tử Hân biết anh đâu ổn như lời anh nói. Cũng may hiện tại xung quanh đã không còn tên nào đeo bám nữa.

Hạo Nhiên nén đau, rút hai băng đạn nạp đầy hai khẩu súng. Tiếp đó, anh vươn tay tháo chiếc cà vạt trên cổ xuống. Nãy giờ vì sợ quá, Tử Hân cứ trân mắt nhìn anh thao tác. Đến lúc này mới tỉnh táo chút ít, vội nhào qua.

-        Để em. – Cô cố gắng giữa bình tĩnh, giúp anh băng bó vết thương, những mong tạm thời cầm bớt máu.

-        Tử Hân đừng khóc, anh còn sống nhăn răng đây. – Anh cười mệt nhọc, vuốt tóc cô ủi an.

-        Anh Thiên Thuận thế nào rồi anh? Chúng ta phải cứu anh ấy, em lo anh ấy chẳng chống cự nổi. – Cô bật khóc nức nở, nước mắt tèm lem.

Niềm vui nhỏ nhoi vừa lóe trong tim liền vụt tắt ngấm khi anh nhận ra giọt lệ kia là khóc cho người khác, dẫu hiểu tình hình hiện tại không thể nhỏ mọn ghen tuông nhưng anh đâu tránh khỏi suy nghĩ buồn lòng. Thời khắc đặt lên bàn cân trước mặt, vợ anh chỉ hướng về người ấy mà thôi.

-        Tử Hân, bây giờ, em hãy chạy thật sâu vô rừng và nấp thật kỹ, anh quay lại tìm Thiên Thuận. – Hạo Nhiên thều thào.

-        Sao em có thể bỏ mặc chứ? Thêm một người vẫn hơn. – Cô quả quyết.

-        Nghe anh, em bên cạnh sẽ làm tụi anh phân tâm thêm. – Anh nghiêm giọng.

Gạt vội dòng nước mắt, Tử Hân vụt đứng dậy, chạy nhanh. Cô biết bản thân khó sánh bằng anh lẫn Thiên Thuận, anh có cần nói lời đau lòng thế không. Tại cứu cô mà họ lâm vào bước đường sinh tử này khiến cô áy náy, tội lỗi lắm rồi.

-        Anh xin lỗi. Nếu như còn một người được sống thì chính là em, vợ anh à.

Khi xác định cô đã khuất dạng và chẳng có tên nào lảng vảng nữa, Hạo Nhiên lập tức lao đi. Thiên Thuận vì cứu vợ anh mới chung số phận thảm, anh đâu thể bỏ mặc. Không có tình nhưng hãy còn nghĩa, trừ phi anh ta hay dòng họ Du làm gì nên tội lớn với anh.