Chương 185 - Sao Băng Qua Trời
Sau chuỗi ngày nắng nóng đỉnh điểm, cơn mưa cuối mùa hạ đêm nay sầm sập đổ xuống như gội rửa tất cả để đón mùa thu tới.
Tử Hân tựa lưng sát ô cửa, lặng thinh ngắm những hạt mưa trong suốt gõ vào kính. Nếu Hạo Nhiên còn ở nhà lúc này, hẳn khi thấy cô như vậy, anh sẽ nhẹ nhàng ôm cô rồi hôn loạn lên mái tóc giờ đã dài phủ qua vai.
Từ ngày anh rời nước X, tính ra gần ba tháng trời. Trái ngược với suy nghĩ của cô, anh liên lạc về rất ít, mỗi cuộc gọi chỉ tầm năm, bảy phút, chủ yếu là hỏi han sức khỏe và tinh thần.
Có đôi lần cô phải tự nhủ lòng rằng chắc do cận kề lâu quá nên vắng mới nhớ nhung thế.
Nghe chuông điện thoại ngân nga, Tử Hân cuống quýt chạy lại xem, thấy tên Hạo Nhiên hiện rõ trên màn hình, trái tim bỗng dưng loạn nhịp tưng bừng, cô chẳng hiểu bản thân rốt cuộc bị sao nữa, lẽ nào anh bỏ bùa cô.
- Ờ. Hạo Nhiên.
- Em đang làm gì vậy?
- Ở đây đang mưa lớn lắm, em ngắm mưa thôi, đâu có việc gì để làm.
Câu trả lời thực tâm khiến ai kia ngỡ người yêu trách móc. Vợ anh bây giờ khác nào con chim trong chiếc lồng son, và chính anh là kẻ bắt cô bỏ vô.
Cứ nghĩ chỉ cần lo cho cô đủ ăn đủ mặc, chăm sóc kỹ càng, yêu thương cô nhất mực thì sẽ ổn thỏa mà sao anh quên mất cô yêu tự do biết bao. Ở nơi gió không thổi đến, mưa không tạt vào nhưng có lẽ lòng cô hoang lạnh lắm thay.
- Tử Hân, em buồn lắm đúng không? Em à, đôi lần anh tự hỏi, có chăng anh nên giải thoát cho em và cuộc hôn nhân vật vã của chúng ta?
- Hạo Nhiên, anh…
- Thôi, em ngủ đi nhé, anh phải vào họp đây.
Nói xong, Hạo Nhiên nhấn nút tắt, cúp luôn cả nguồn, nhắm nghiền hai mắt. Mấy tháng qua, anh suy nghĩ rất nhiều. Vốn muốn yêu cô theo cách cao thượng nhất, cuối cùng vẫn chẳng làm được.
Câu hỏi ban nãy vuột khỏi miệng khiến anh sợ hãi nên vội vàng kết thúc cuộc gọi. Lỡ đâu cô nhảy nhót tưng bừng, hét to đồng ý, e rằng anh chết mất.
Tiếng cúp máy bên phương trời xa vang lên từ lâu mà Tử Hân cứ đứng mãi. Sao tự dưng lại cảm giác bị bỏ rơi chứ, thêm tủi thân nữa kìa. Nếu anh sớm thông suốt thì tốt biết bao, để mọi điều lỡ dỡ mới nhận ra tình hình.
Theo thông tin cô nắm được, giao dịch giữa công ty Hưng Thuận và tập đoàn Nam Thành đang gấp rút hoàn thành trên giấy tờ các thứ. Có lẽ, ngày Lý Hạo Nam trả giá cũng chẳng còn lâu. Nếu vậy, cứ thuận như ý Hạo Nhiên, kết thúc mối quan hệ vợ chồng sớm đi.
Thất thểu trở vào, Tử Hân đặt chiếc điện thoại lên bàn rồi buông mình nằm xuống, duỗi nhẹ đôi chân, hơn một tháng nay, cô đã tập tành luyện võ, thấy khá ổn, dường như mọi thứ dần tốt đẹp, ít nhất là đối với chính cô.
Mới kéo chăn trùm kín bỗng chuông điện thoại ngân nga, nhìn tên Lý Hạo Nam, Tử Hân bất giác hơi sợ, có việc gì không thể nói ngay bàn ăn mà ông phải gọi giờ này.
- Dạ, con nghe đây ba. – Cô bình tĩnh cất lời.
- Con sang thư phòng gặp ba chút xíu nhé.
- Vâng ạ.
Lấy chiếc áo khoác kín người xong, cô nhanh nhẹn tới thẳng thư phòng. Thầm trấn an bản thân dẫu sao hãy còn Tử Hương trong nhà, dù thế nào thì ông ta cũng chẳng gan cùng mình đến mức thủ tiêu cô ngay đây.
- Ba. – Cô lễ phép cúi chào ngay khi bước qua bậc cửa.
- Ừ, vào đây, ba có chuyện cần nhờ con.
Tử Hân khẽ gật đầu, vâng dạ và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Sau vài câu hỏi thăm tình hình liên lạc giữa vợ chồng cô, Lý Hạo Nam liền vô thẳng vấn đề chính.
Rằng ông muốn cô con dâu thay mặt mình tới nước B nhận viên kim cương Màu Xanh Hy Vọng, một trong những viên kim cương nổi tiếng có giá trị hàng trăm triệu đô vừa bị đánh cắp khỏi bảo tàng nước B về giúp.
Vốn ban đầu ông dự định đích thân mình đi nhưng vì sức khỏe mấy hôm nay không tốt, đành phiền tới phiền cô.
Lý Hạo Nam bảo Tử Hân chỉ việc đến điểm hẹn và lấy thôi, Phương Quốc Minh vốn là chuyên gia thuộc lĩnh vực này nên hắn sẽ kiểm tra giúp.
Tại gã Mark ấy tính hay đa nghi, bắt phải gặp người thân của Lý Hạo Nam mới chịu giao để tránh rầy rà nhầm lẫn, dẫu sao đám cưới giữa cô và Hạo Nhiên đã được báo giới đưa tin, đâm ra ông ta biết mặt.
Hiểu rõ việc trao đổi thế là phạm pháp, có điều vì quá yêu thích viên kim cương cũng như thu mua với giá rẻ hơn giá thực tế nên ông mới nhờ cô, bởi Hạo Nhiên nếu nghe được chắc chắn giãy nãy lên can ngăn ngay lập tức, thành thử ông nào dám nói hay sai bảo anh.
- Nhưng sao con đem nó qua cửa khẩu sân bay trót lọt ạ? – Tử Hân lo lắng hỏi.
- Con nhận kim cương từ Mark và Phương Quốc Minh giao tiền cho Mark, sau đó cậu ấy tự có cách chuyển nó về nước X. Tiện thể, con cứ ghé thăm Hạo Nhiên ít hôm hoặc bao lâu tùy ý, chắc nó nhớ con dữ lắm. Con đừng tiết lộ chuyện này kẻo nó cằn nhằn, dỗi hờn thì ba mệt và khổ tâm lắm.
Dứt câu, Lý Hạo Nam rút trong ngăn bàn chiếc vé máy bay đã chuẩn bị sẵn, thời gian cất cánh là sáu giờ sáng ngày mai.