Chương 184 - Sao Băng Qua Trời

Cả ba cô gái tiếp tục lái xe ra công viên hóng gió. Tử Hân đưa mắt nhìn tàn liễu trên cao. Chỉ cách có hai hôm thôi, Hạo Nhiên hãy còn ngồi đây cùng cô, ấy vậy mà hiện tại đã như chim bay xa vời.

Trái tim bấy giờ tựa hồ bị xẻ làm đôi, nửa chứa tình cảm dành riêng Thiên Thuận, nửa kia lảng vảng bóng dáng Hạo Nhiên. Nếu Tô Mộc Linh giữ im lặng, hẳn cô mãi mãi chẳng biết được anh vì mình khổ tâm bao nhiêu.

Vốn cô định chôn anh xuống nấm mồ tình yêu, quyết dằn vặt anh cho hả hê nhưng cớ sao mỗi lần mường tượng ảnh hình ấy lại ray rứt, xót thương quá thể.

Nguyên cả ngày rong chơi bên ngoài đã thấm mệt, vừa vào phòng, Tử Hân liền vội vàng tắm gội và leo lên giường, nhắm mắt. Từ giờ trở đi, mỗi chiều đến sẽ thôi còn thấy người đàn ông ấy xuất hiện sau cánh cửa nữa.

Đúng tám giờ tối, lúc cô thức giấc, phi cơ chở Hạo Nhiên cũng hạ cánh xuống sân bay nước B. Chưa rõ ở lâu hay mau nên hành lý anh mang theo chỉ là một chiếc vali nhỏ, nếu cần thì mua thêm bên này luôn.

Mới ra khỏi cổng đến, anh liền lật đật gọi về báo tin bình an cho vợ cùng ba mình.

-        Ôi trời, em trai anh ngoài đời đẹp như vậy ư? – Kelvin chẳng tiếc lời ca tụng khi vừa chạm mặt nhau.

-        Ai khen đàn ông thế chứ? Cuối cùng, chúng ta gặp nhau rồi. – Hạo Nhiên cười tươi, choàng tay ôm ông anh quý hóa.

-        Sao không mang em dâu theo? – Kelvin ngạc nhiên hỏi.

-        Tử Hân còn yếu, ở nhà có người chăm sóc, hầu hạ, còn bạn bè nữa, em lo sang đây cô ấy buồn.

-        Ôi trời, định dùng chiêu tiểu biệt thắng tân hôn à? Nhắm chịu buồn nổi không? – Kelvin chọc ghẹo.

-        Em buồn từ nhỏ mà, đương nhiên chịu được. Đó giờ, cũng thắng ai đâu.

-        Đi thôi.

Kelvin khoác vai Hạo Nhiên, kè anh ra bãi đỗ lấy xe rồi phóng thẳng về căn biệt thự sang trọng. Tuy đang sống ở trong nhung lụa nhưng độ xa hoa lộng lẫy của nơi ông anh họ cư ngụ khiến Hạo Nhiên phải choáng ngợp.

Dàn người hầu trông thấy ông chủ xuất hiện liền xếp hàng cúi chào. Họ mau mắn đón lấy hành lý từ tay Hạo Nhiên mang lên căn phòng đã chuẩn bị trước.

-        Một mình thì sống ở đây với anh, chứ ban đầu là anh để ngôi nhà trống kia cho hai vợ chồng em đấy. – Kelvin vui vẻ kéo Hạo Nhiên ngồi vào bàn uống nước.

-        Anh kinh doanh cái gì mà giàu sụ vậy? Buôn lậu ư? – Hạo Nhiên nháy mắt, hỏi.

-        Tạm thời chưa tiết lộ, em tự khám phá nhé. Thôi, em nghỉ ngơi chút, lát anh đưa em đi dùng bữa trưa, dạo một vòng thành phố.

-        Vâng.

Nói rồi, Hạo Nhiên đứng dậy, theo cô hầu đang đợi sẵn dẫn đường lên lầu. Soạn áo quần, đồ đạc cất vào tủ xong, anh ngả người nằm xuống tấm nệm êm ái.

Biệt thự thênh thang rộng lớn cùng dàn người hầu trẻ cộng ông quản gia già, anh không biết Kelvin có cảm giác buồn hay chăng. Giá như Tô Mộc Linh động lòng với anh ấy thì tốt biết bao, cô xinh đẹp, tốt tính và quan trọng là Tử Hân rất thích người bạn này.

Bản thân Hạo Nhiên thầm ngưỡng mộ Kelvin, anh ấy hơn anh bao nhiêu tuổi đâu nhưng tự vai gánh vác cơ nghiệp lớn quá thể, nhìn khối tài sản khủng, anh đoán định hoạt động kinh doanh của Kelvin mang quy mô không nhỏ, có khi là phủ đều cả đất nước chứ chẳng đùa.

Dòng họ Triệu đến đời ông ngoại Hạo Nhiên chỉ sinh ra hai đứa cháu, một trai một gái. Mẹ anh, bà Triệu Tú Lan trong chuyến du lịch tới nước X đã phải lòng chàng sinh viên nghèo Lý Hạo Nam.

Lẽ đương nhiên, mối nhân duyên đũa lệch bị ông ngoại phản đối kịch liệt. Cuối cùng, mẹ anh quyết định nghe con tim, từ bỏ thân phận phú quý, sang nước X định cư và kết hôn.

Trải bao năm tháng, ba anh lăn lộn chốn thương trường, cố gắng gây dựng sự nghiệp để bù đắp cho vợ con.

Mãi lúc Nam Thành vừa có chút tiếng tăm thì ông ngoại cũng qua đời, phút hấp hối đã thôi hết từ mặt, còn căn dặn con trai ông hãy gắng sức giúp đỡ gia đình em gái.

Kể từ đó, bên đây nối liên lạc, hỗ trợ tài chính, đưa Nam Thành từng bước khuếch trương khắp thị trường nội địa lẫn quốc tế.

Mặc dù Triệu Đình Cường lẫn Triệu Tú Lan đều mất nhưng Kelvin vẫn nhiệt tình giúp mỗi khi Nam Thành kẹt vốn xoay vòng. Đâm ra Lý Hạo Nam đỡ khoản vay mượn đóng lãi ngân hàng, lợi biết bao nhiêu là tiền.

Khẽ thở dài và bật dậy, Hạo Nhiên lục đồ đi tắm cho tỉnh. Vừa xa mấy tiếng đồng hồ mà anh nhớ Tử Hân quá đỗi, đêm nay anh lại lầm lũi giống thuở độc thân, chắc phải tưởng tượng cái gối ôm thành cô mới mong ngủ nổi. Đành tự ủi an rằng dần dà ắt sẽ quen thôi.