Chương 183 - Sao Băng Qua Trời
Ngày Hạo Nhiên lên đường rơi trúng cuối tuần, vậy nên, nguyên nhà Lý Hạo Nam đưa nhau ra sân bay tiễn anh. Giờ khởi hành vào buổi sáng, trời tuy có chút âm u nhưng không mưa.
Vì lo Tử Hân chưa thể điều khiển xe an toàn, anh ngỏ ý nhờ Tô Mộc Linh tới đón cả hai, tiện thể chút nữa chở vợ mình đi cà phê, dạo phố luôn.
- Qua bên ấy công tác tốt nhé con, ba sẽ nhanh chóng tìm người thích hợp. – Lý Hạo Nam ân cần vỗ vai con trai, động viên.
- Vâng, ba yên tâm.
Dứt lời, Hạo Nhiên liếc nhìn sang Tử Hân. Cô im lặng gật đầu chứ chẳng nói gì. Rồi không rõ mắt anh có vấn đề hay chăng mà thấy dường như trong đáy mắt kia cũng mang nhiều lưu luyến. Thầm nghĩ bản thân đã quá ảo tưởng. Ngày tháng xa anh, hẳn cô sẽ vui vẻ, thôi mệt mỏi bởi đâu cần gắng gồng diễn xuất.
- Chúc anh thượng lộ bình an. – Tô Mộc Linh cất tiếng.
- Cám ơn cô, sau này, rảnh rỗi thì cô đưa Tử Hân đi đây đó cho khuây khỏa nhé. – Anh dịu giọng nhờ vả.
- Anh yên tâm, anh vắng mặt, tôi tha hồ độc chiếm cô ấy. – Tô Mộc Linh bật cười, nghịch ngợm đáp.
Thời gian trôi mau, biết sắp tới giờ, Hạo Nhiên đánh liều kéo vợ ôm vào lòng thật chặt, hôn nhẹ lên mái tóc ngắn của cô rồi gấp gáp buông tay, hướng vô khu vực chờ.
Tử Hân cứ đứng trân trân dõi theo tấm lưng ấy xa dần giữa dòng người. Mãi khi Tô Mộc Linh lay gọi, cô mới bừng tỉnh. Cả hai cúi chào Lý Hạo Nam rồi cùng Tử Hương ra xe, di chuyển tới quán cà phê.
Tuy có Tô Mộc Linh nhưng Hạo Nhiên đã dặn nên Tử Hương nhất định bảo Lý Hạo Nam cho mình theo họ. Cuộc đời cô đi đến bước đường ngày hôm nay cũng vì anh, thành thử mọi thứ anh yêu cầu, cô sẽ sống chết thực hiện bằng được.
Ba người dừng lại ở quán cà phê gần trường đại học năm nào. Cứ mỗi lần đến đây, kỷ niệm với Thiên Thuận bất chợt ùa về khiến Tử Hân thoáng xao lòng.
Từ lúc tỉnh dậy, cô chỉ thấy mặt anh lần duy nhất đó, về sau thì liên lạc qua điện thoại vài cuộc. Dạo này, anh bận tối mắt tắt mũi do phụ trách quá nhiều mảng mà Nam Thành ồ ạt bán sang.
- Cậu thật là, chồng đi xa cũng chẳng nỉ non được một câu mùi mẫn. – Tô Mộc Linh trừng mắt trách móc, bưng ly cà phê lên ngửi nhè nhẹ.
- Gì chứ? Cậu xót thay anh ấy sao? – Tử Hân cười hỏi.
- Đương nhiên xót rồi, lúc trước tại cậu bệnh tật nên mình chưa nói. Cậu có biết khoảng thời gian cậu nằm bệnh viện, anh ấy khổ tới mức nào không?
Tiếp đó, Tô Mộc Linh bắt đầu kể lể tất tần tật mọi chuyện. Từ cảnh Hạo Nhiên lập cập, hớt hải, bủn rủn lao vào tìm người, đến cảnh anh rầu rĩ, khóc thầm suốt bao tháng ngày ngồi bên giường bệnh, liên tục rỉ rả trò chuyện, những mong có thể đánh thức vợ yêu.
- Ăn vội vã, đi đâu thì y hệt chó đạp lửa để nhanh nhanh về cầm tay cậu. Anh ấy chẳng cho điều dưỡng giúp mà tự chăm cậu, sợ họ bất cẩn làm cậu đau đấy.
Nghe cô bác sĩ tuôn một tràng dài, cả Tử Hân lẫn Tử Hương đều ngồi im thin thít. Bản thân Tử Hân đâu ngờ Hạo Nhiên lại như vậy, cô còn tưởng anh hận mình mới thờ ơ không tới ngay khi cô tỉnh.
Hóa ra, là anh nhờ người chuyển lời gọi Thiên Thuận đến vì nghĩ rằng anh ấy đủ khả năng đánh thức cô. Rồi dằn lòng lánh mặt, sợ đôi bên khó xử.
- Chào phu nhân, chào hai em.
Tiếng nói thân thương bất chợt vang lên làm Tử Hân giật mình quay đầu. Tô Mộc Linh cùng Tử Hương vốn đã thấy Thiên Thuận từ xa, chỉ tại cô ngồi ngược hướng nên chẳng hay thôi. Giây phút đôi ánh mắt chạm nhau, nỗi xúc động trào dâng khiến sống mũi cô cay cay.
- Chào cậu. – Tử Hương cất tiếng đáp lễ.
- À. Dì Tử Hương ơi, chúng ta sang kia mua ít bánh trái, lát ra công viên vừa hóng gió vừa ăn nhé. – Tô Mộc Linh cười cười, nháy mắt.
Hiểu ý cô bác sĩ, Tử Hương vui vẻ gật đầu theo chân Tô Mộc Linh rời quán, băng qua đường, chui vào bách hóa đối diện. Tình cảm là điều rất khó nói, dù hơi buồn thay Hạo Nhiên nhưng Tử Hương cũng cảm thông cho Tử Hân cùng Thiên Thuận.
- Mọi chuyện ổn chứ, ông ấy có biểu hiện lạ không? – Thiên Thuận kéo ghế ngồi kề Tử Hân, khẽ hỏi.
- Ông ta vẫn bình thường, chắc vụ cháy nhà của Trương Tán là hy hữu. – Cô nhỏ giọng đáp.
- Em tạm thời cứ dưỡng sức thật khỏe nhé Tử Hân, đừng hành động gì cả, hãy để anh.
- Vâng.
Vốn những câu trò chuyện thế này chỉ cần trao đổi qua điện thoại, vì anh nhớ cô, muốn nhìn cô bằng xương bằng thịt nên mới nhờ Tô Mộc Linh khi nào đi chung thì cho anh hay để anh tìm tới.
Nhác thấy Tử Hương và Tô Mộc Linh đang ngấp nghé sang đường, Thiên Thuận tiếc nuối chạm khẽ ngón tay thon, cất lời chào tạm biệt.