Chương 180 - Sao Băng Qua Trời
Câu trả lời cắt ngang những nghi vấn kịp thời của anh làm Tử Hân bất giác xúc động, cô không hiểu thứ cảm giác hỗn độn trong lòng mình bây giờ nữa. Nước mắt vì sao lại cứ tuôn rơi, sụt sùi mãi.
- Tử Hân, từ ngày mai anh ở nhà, đưa em đi tập vật lý trị liệu, em sẽ chạy nhảy sớm thôi, đừng lo buồn quá. Tại em vừa xuất viện về, còn mệt nên anh cố ý để em nghỉ ngơi thật khỏe mới tiến hành.
Tử Hân khe khẽ gật đầu, cắm cúi ăn, cũng may tay cô còn nguyên, chứ gãy luôn thì thảm hại lắm thay.
Hạo Nhiên cười nhẹ, chăm chú ngắm nghía, hạnh phúc đau thương len lỏi trong tim bào mòn anh từng giây từng khắc.
Lấy nước cho cô uống và thu dọn các thứ xong, anh nhẹ nhàng giúp cô mặc áo khoác rồi khom người, cõng cô trên lưng, lần xuống bậc thang. Cô ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ anh, đây mới giống Hạo Nhiên cô quen biết.
Tạm thời, chỉ mong bản thân mau hồi phục, khỏe mạnh rồi tính tiếp việc trả thù sau. Từ lúc tỉnh dậy, qua mấy lần giáp mặt Lý Hạo Nam, cô chẳng thấy ông biểu hiện gì lạ, thầm nghĩ có khi nào cả nhà Trương Tán gặp nạn chỉ do sơ suất chập điện hay chăng.
Nhịp bước chân người đàn ông gõ đều theo con đường lát đá quanh khu vườn tĩnh mịch, thoảng mùi thơm của loài hoa đêm dịu dàng tỏa hương, mặc kệ hết biến cố cuộc đời.
Tử Hân ước mình được như chúng, cắt cành cũ sẽ đâm cành mới, càng mạnh mẽ, tràn đầy sức sống hơn. Khổ nỗi, cô đâu phải cây cối, chân mà cụt là mất luôn ấy chứ.
- Hạo Nhiên, về xích đu đi, anh cứ cõng em mãi vậy thì nặng lắm. – Cô khẽ cất tiếng đề nghị.
- Em ốm nhiều, rất nhẹ.
Tuy nói vậy, nhưng Hạo Nhiên vẫn chiều ý vợ, vòng lại, cẩn thận đặt Tử Hân xuống chiếc xích đu, còn anh ngồi bệt trên đám cỏ sát cạnh và ru cô khe khẽ.
Cảnh tượng này khiến anh bất giác nhớ tới cái đêm trước ngày tiễn cô sang nước B, nụ hôn trộm ấy hóa thành vùng ký ức ngọt ngào nhất.
- Hạo Nhiên, chuyện hồi nãy…
- Lâu quá em không luyện võ nên nhớ nghề hả? Chờ em khỏe hẳn, chúng ta cùng nhau đối kháng nhé.
Lại là một câu cắt ngang chênh vênh khiến Tử Hân chơi vơi hụt hẫng. Khẽ thở dài, cô gật đầu và ngước nhìn trời cao. Những tinh tú trải dài nền trời sẫm màu, vầng trăng nửa vành đã thôi hết cô đơn.
Cô bỏ lỡ mùa xuân năm nay mất rồi. Chẳng rõ bây giờ Thiên Thuận đang làm gì kìa.
Thoảng nghe hơi sương lạnh, Hạo Nhiên bật đứng dậy, bế Tử Hân trở vô. Đặt cô lên giường xong, anh đến bàn lục chiếc cặp, lấy ra hộp quà trao vào tay, mỉm cười âu yếm.
- Tặng em.
- Cái gì thế?
Cô vừa hỏi vừa nhanh chóng tháo mở. Bên trong là chiếc điện thoại kèm chiếc sim mới tinh. Chờ cô lắp xong, Hạo Nhiên rút điện thoại của mình, đọc số bảo cô lưu và nhá máy qua cho anh.
- Em ngủ ngon nhé, anh sang kia xử lý nốt vài việc để bàn giao.
Nói rồi, anh rướn người, hôn nhẹ lên vầng trán xinh. Dù biết cô chẳng ưa nhưng anh kiềm nén không nổi. Cố lơ cô một tuần lại cứ hụt hẫng, khó chịu. Thà rằng đừng chạm mặt nhau, đằng này cô ở ngay trước mắt.
Cách mấy căn phòng, Tử Hương cứ trằn trọc mãi, trở mình liên tục khiến Lý Hạo Nam thức giấc theo.
- Em thấy người không khỏe à? – Ông xoa vai cô, nhẹ nhàng hỏi.
- À. Chắc tại ban nãy ăn no quá thành thử khó chịu. Em làm anh mất ngủ sao? – Cô xoay người, ái ngại hỏi.
- Anh vẫn hay chập chờn mà, nào, anh xoa bụng giúp em.
Tử Hương phì cười, gật đầu, nhắm mắt. Kết hôn hơn nửa năm, Lý Hạo Nam đối với cô y buổi đầu, yêu thương và chiều chuộng. Dẫu vậy cũng đâu thể khỏa lấp nỗi trống trải trong tim.
Ban nãy, cô giật mình tỉnh giấc, thấy ánh sáng từ ngọn đèn ngoài vườn rọi vào nên bật dậy, đến kéo màn kín lại. Giây phút đó, bất chợt bắt gặp khung cảnh lãng mạn của vợ chồng Hạo Nhiên. Tử Hân ngồi trên xích đu, anh thì khẽ ru cô ấy.
Trước đây, cô nghĩ rằng bởi người con gái kia quá ư hoàn mỹ mới chiếm trọn trái tim chàng thiếu gia nhà giàu. Ấy vậy mà, sau tai nạn, cô đã hiểu tình yêu Hạo Nhiên dành cho Tử Hân chẳng vì bất kỳ điều gì cả, chỉ đơn giản là yêu thôi.
Nhìn cách anh nâng niu chăm chút người vợ ngỡ như tàn phế khiến cô càng thêm quý mến anh hơn. Giống cô bây giờ, yêu anh cũng đâu phải vì bất kỳ điều gì. Những ấn tượng buổi ban đầu đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần là anh thì cô sẽ yêu.