Chương 181 - Sao Băng Qua Trời

Xuân qua nhanh, hè tới với bao cơn mưa chợt đến chợt đi. Sau bao tháng ngày chăm chỉ tập vật lý trị liệu, Tử Hân đã có thể đi lại bình thường. Suốt quãng thời gian ấy, Hạo Nhiên không rời vợ nửa bước, chăm sóc tận tình cũng như động viên, an ủi cô.

Những ngày đầu ở trung tâm, Tử Hân đau đớn và khó khăn với các bài tập, nhiều lúc phát khóc vì ngỡ hết chịu nổi. Tuy Hạo Nhiên khi ấy chỉ nhẹ nhàng quan tâm nhưng đêm xuống, cô phát hiện anh đứng ngoài ban công, âm thầm bật khóc.

Nước chảy đá mòn, ân tình anh tựa mưa dầm thấm đất, tưới gội trái tim ngỡ khô cằn của Tử Hân. Cô đã thôi oán trách, chỉ tại Hạo Nhiên đâu phải người bình thường nào khác mà là con trai Lý Hạo Nam. Cứ nghĩ tới điều đó, cô chẳng thể đối đãi thật tình cùng anh.

Hơn tuần nay, Hạo Nhiên quay trở lại công ty sau chuỗi ngày lui về chăm sóc vợ mình. Cứ tưởng mọi thứ sẽ tiếp diễn giống ngày xưa thì đột nhiên đầu giờ làm việc của buổi chiều, Lý Hạo Nam quyết định bổ nhiệm anh giữ chức vụ giám đốc chi nhánh công ty nước B, thay thế cho Nghiêm Đức đã gởi đơn thôi việc.

-        Con…bắt buộc đi sao ba? – Anh cầm tờ giấy đóng mộc đỏ chót, ngập ngừng hỏi.

-        Hãy giúp ba, thị trường ở đó rất lớn, ba chưa tìm ra ai thích hợp và tin tưởng bằng con trai mình.

Nghe Lý Hạo Nam dịu giọng khẩn khoản, Hạo Nhiên hiểu rõ khó mà khiến ông thu hồi ý định. Là người thừa kế tương lai, buộc lòng anh phải đưa vai gánh vác khi công ty cần.

Ra trường đúng một năm, anh chưa tạo nên thành tựu gì xứng đáng cả, dường như cuộc đời anh chỉ biết xoay vần quanh Tử Hân, để rồi làm cô chán ghét.

-        Hạo Nhiên, con nhớ con từng nói gì với ba? – Lý Hạo Nam chau mày, nghiêm giọng.

-        Con nhớ ạ, con sẽ làm như ba yêu cầu, hai ngày nữa con bay luôn ạ.

Dứt lời, Hạo Nhiên lễ phép cúi chào, gấp gáp quay lưng. Lẽ nào số phận đã an bài, chia tách vợ chồng anh. Tử Hân vừa mới khỏe được chút, nếu theo anh thì chẳng có người chăm sóc, hơn nữa, chắc gì cô thật tâm muốn sống chung cùng. Dù sao ở đây còn Tô Mộc Linh với Tử Hương bầu bạn. Thôi đành chia xa một thời gian.

Chiều tà, ánh nắng vẫn lưu luyến chưa chịu tắt, đôi cánh chim rã rời dìu nhau về tổ ấm khiến người nhìn bỗng thấy bâng khuâng. Chiếc ô tô lướt ngang qua từng góc phố quen thuộc.

Giây phút này, Hạo Nhiên chợt thầm nghĩ, phải chăng ba năm trước Tử Hân cũng cảm giác giống anh khi rời mảnh đất thân thuộc để cất bước đến nơi xa xăm như thế.

-        Ôi, cậu chủ đi thì tôi thất nghiệp vô thời hạn đấy ạ. – Lưu Nhược Bân thở dài, than thân.

-        Nhược Bân, cậu định làm tài xế cho tôi suốt đời ư? Bằng cấp hẳn hoi mà không đến công ty công tác. – Hạo Nhiên lơ đãng nhìn ra bên ngoài, cất tiếng hỏi.

-        Vâng, cậu đi rồi, tôi xin việc chỗ khác, cậu đuổi khéo tôi à? – Hắn xụ mặt.

-        Tới Nam Thành nhé, chỗ quen biết, còn chạy đâu loanh quanh.

-        Chắc tôi chẳng hợp môi trường văn phòng, tôi sẽ tiếp tục ôm vô lăng.

Hạo Nhiên bật cười vì câu trả lời chân thật của Lưu Nhược Bân, được thằng bạn thân mà hắn không có chí tiến thủ, cứ ì ạch an phận.

Kể ra như vậy cũng tốt, cứ hết ngày là hắn tung tăng về nhà, tắm gội và ngủ khỏe, nào thức đêm thức hôm viết báo cáo, chạy dự toán hay vắt tay lên trán suy nghĩ lo lắng.

Đến nơi, vừa vào phòng, thấy Tử Hân nhàn nhã ngồi đong đưa trên chiếc ghế kê sát ban công đan khăn len thì anh sực nhớ sắp tới sinh nhật mình, chẳng rõ chiếc khăn đó cô đan cho ai.

Mặc dù số khăn cô tặng qua bao năm đã chất đầy chiếc ngăn gỗ nhưng anh vẫn hoài tham lam, muốn nhiều hơn nữa.

-        Em không hẹn Tô Mộc Linh cà phê hay dạo chơi à? Ở nhà miết thành tự kỷ đấy. – Hạo Nhiên cười nhẹ, tựa lưng dựa thành lan can, ngắm cô.

-        Mộc Linh bận lắm, chắc cuối tuần này cô ấy mới rảnh. – Tử Hân đáp, mắt chăm chú nhìn mảnh khăn.

-        Tử Hân, em ra ngoài ăn và dạo phố với anh nhé.

Bàn tay mảnh mai vì câu nói của Hạo Nhiên mà bất giác dừng lại. Cả mấy tháng trời, anh đưa cô đến trung tâm trị liệu, ăn uống, dạo chơi, chỉ hơn một tuần nay, anh bận bịu là ở nhà thôi. Nghe cách anh rủ rê y hệt lâu lắm chưa đi cùng nhau vậy, giống như hẹn hò lần cuối.

-        Được, anh tắm gội nhé, em trang điểm sơ sơ chút.

Tử Hân vội vàng thu dọn trở vô. Hạo Nhiên cũng theo gót. Anh đang tưởng tượng biểu hiện của cô khi hay tin chồng vắng mặt trong khoảng thời gian khá dài.

Dẫu sao thì, anh tin Tử Hương sẽ thay mình để ý, chăm sóc cô. Ban nãy gặp nhau ở nhà dưới, anh đã ngỏ lời nhờ vả và cô ấy vui vẻ chấp nhận.

Hiểu rõ vợ mình thích ăn đồ nướng, anh đưa cô vào quán cóc vừa mở, nghe các nhân viên công ty đồn thổi rằng rất ngon. Cái cảm giác được chăm sóc người mình yêu thương từng bữa ăn, giấc ngủ thật ngọt ngào hạnh phúc, còn trên cả tuyệt vời.