Chương 179 - Sao Băng Qua Trời
Đã một tuần kể từ lúc Tử Hân xuất viện về nhà, Hạo Nhiên cũng quay lại công ty bởi phần vì sợ bản thân lảng vảng bên cạnh nhiều quá khiến cô gai mắt gai mũi, phần vì Lý Hạo Nam giao anh xử lý mấy việc dang dở.
Hơn nữa, cô có ý thức nên chẳng cho anh giúp mình vệ sinh, việc ấy bây giờ là của dì Hà.
Cả ngày lẩn quẩn trong căn phòng, Tử Hân phát chán đến tận cổ, tâm trạng người bệnh luôn như vậy, bức bối, dễ tổn thương.
Tuy Tử Hương vẫn qua trò chuyện cũng đâu làm cô thấy khá hơn. Không phải cô cố ý dằn vặt Hạo Nhiên, chỉ tại cái bản mặt im ỉm, buồn buồn tủi tủi kia hại cô càng nhìn càng nổi đóa.
Chiều buông dần, Tử Hân thẫn thờ ngóng trông dãy núi phía xa. May thay, Thiên Thuận hồi phục nhanh, có thể đi đứng vững vàng, anh thân là đàn ông, nếu mang cái bộ dạng yếu đuối, kiệt quệ giống cô đây thì xót lòng lắm.
Liếc tới ngó lui hồi lâu, cô cố rời khỏi chiếc xe lăn, cẩn thận đứng thẳng, nhích lê từng chút. Nhưng mới được một bước, liền ngã sóng soài, cảm giác đôi chân này đã không thuộc về và chẳng theo ý mình.
Trống rỗng đan xen tuyệt vọng bất giác ào ạt xâm chiếm tâm trí. Cô gắng gượng chống tay, cố thử thêm lần nữa, thế mà đâu lại vào đấy. Cuối cùng, dồn hết sức lực cũng chỉ lết thêm vài bước thì tiếp tục ụp mặt xuống sàn.
Giọt nước mắt bất lực tuôn trào nóng hổi, Tử Hân như điên như dại, bò đến gần bàn, với lấy chiếc ly, ném nó vỡ tan tành. Mảnh thủy tinh văng tung tóe, trộn lẫn vệt nước loang.
Cô đưa mắt nhìn chúng lom lom, tự dưng nảy ý định kết liễu cảnh đời khốn khổ cho nhẹ gánh.
Ngay khi Tử Hân vừa toan vươn tay, bỗng cánh cửa đột ngột hé mở. Nhác thấy vợ mình nước mắt tèm lem, ngồi bệt dưới sàn nhà đầy mảnh vỡ, Hạo Nhiên hốt hoảng thả chiếc cặp, gấp gáp nhảy qua, bế bổng cô đặt lên giường.
- Em có bị thương không? Sao em bất cẩn vậy? – Anh xoắn xuýt sờ lung tung khắp người cô để kiểm tra.
Lời nói mang ý quan tâm lo lắng đối với một người bình thường nhưng với Tử Hân lúc này khác nào Hạo Nhiên đang chê trách cô chẳng thể tự lo bản thân, không làm được gì ra hồn ra vía, chỉ tổ phiền hà kẻ khác.
- Là em vô dụng, hại anh khổ rồi, vừa kiếm tiền vừa phải chăm em. Sao anh không bỏ em đi? Chúng ta ly hôn đi. – Cô gào thét, khóc lóc.
Thấy Tử Hân lên cơn kích động, Hạo Nhiên chỉ còn biết ngậm miệng tựa hến, lẳng lặng tới bãi chiến trường do cô bày biện, lầm lũi thu vén.
Cô như thế, anh đâu dám gọi người hầu, sợ cô cảm giác mất mặt mà nhảy nhót, chửi bới loạn xạ thì tội cô thêm.
Trông Hạo Nhiên tựa hồ đang tỏ vẻ cam chịu để chọc tức mình, Tử Hân điên tiết vớ lấy cái đồng hồ báo thức nhằm thẳng đầu anh, ném mạnh.
Chưa đến một giây, máu đã ứa ra. Anh vẫn ngồi nín thinh dọn dẹp, ngón tay cũng vô tình bị mảnh thủy tinh cắt trúng.
Mọi thứ xong xuôi, anh lủi thủi lấy hộp cứu thương, lục thêm bộ đồ, sang phòng kế bên tắm gội, băng bó. Xem chừng, bỏ cô ở nhà chẳng phải là cách tốt, thầm nghĩ đầu cô va đập khá mạnh, tinh thần khó trở lại được bình thường.
Ngại Lý Hạo Nam hỏi về vết thương, Hạo Nhiên cố tình chải tóc bẹp dí để che khuất rồi chậm rãi rảo xuống lầu, vào phòng ăn dùng cơm.
Tử Hân dạo này hay ăn trễ vì bảo lúc mọi người ăn thì cô chưa đói, vậy nên, cả nhà chiều ý cô, tối thật tối mới kêu dì Hà soạn cơm để anh mang lên phòng. Anh hiểu rõ lý do thật sự đều do cô tự ti bản thân.
- Ba, từ hôm sau con không đến công ty ạ. Tử Hân quanh quẩn một mình, suy nghĩ bế tắc, con tính ở nhà, đưa cô ấy đi tập vật lý trị liệu và ra ngoài cho khuây khỏa. – Hạo Nhiên nhỏ giọng xin phép.
- Sao không kêu bác sĩ tới nhà giúp nó? Con là đàn ông, tính bỏ bê sự nghiệp mà ôm vợ mãi à? – Lý Hạo Nam chau mày, tỏ vẻ khó chịu.
- Đợi cô ấy tự mình đi lại, con sẽ nghe lời ba, ba bảo con làm gì cũng được, giờ thì, xin ba cho con thêm thời gian, vợ con bị như vậy đã rất tội nghiệp rồi. – Anh nhìn thẳng mắt ông, nghiêm túc nói.
- Đúng đấy ông xã, vợ chồng cần nhau chính những khi thế này, anh đồng ý nhé. – Tử Hương dịu dàng nài nỉ phụ.
Hai người ỉ ôi đương nhiên thắng một người nên Lý Hạo Nam miễn cưỡng đồng ý. Hạo Nhiên nhìn Tử Hương, khe khẽ gật đầu thay lời cám ơn.
Tính ra, từ ngày bước chân vào Lý gia, cô nào vượt quá phận, chỉ loanh quanh ở nhà, thi thoảng dạo phố mua sắm, chẳng phiền hà ai.
Ăn uống xong, Hạo Nhiên nhờ dì Hà lấy giúp mình mâm cơm nhỏ để anh đem lên lầu luôn. Lúc cánh cửa hé mở, anh thấy cô đang ngồi ở vị trí cũ, mắt mơ màng dán chặt khoảng trời tối đen sau ô kính.
- Hôm nay em dùng bữa sớm chút nhé, lát mình xuống vườn hóng gió. – Hạo Nhiên ân cần vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Có phải anh hối hận rồi? Cuộc hôn nhân này…
- Anh chưa từng hối hận, nếu có thì anh hối hận đã chẳng thể bảo vệ được em. Tử Hân à.