Chương 178 - Sao Băng Qua Trời

Do quá ngạc nhiên nên Tô Mộc Linh cứng hết cả người, thành thử Cảnh Lâm te rẹt chạy loạn tìm bác sĩ giúp. Hắn không ngờ phép màu lại có thể đến nhanh như giấc mơ vậy, thế người ta mới bảo tình yêu rất đỗi diệu kỳ, hắn cảm giác bản thân muốn yêu quá thể.

Qua tầm mười lăm phút, đoàn bác sĩ thăm khám xong, mừng rỡ chúc mừng bệnh nhân lẫn người nhà. Thế là, sau giấc ngủ đông kéo dài mấy tháng trời, cô nàng cũng tỉnh giấc.

-        Thật là một kỳ tích. – Cảnh Lâm vỗ vai Thiên Thuận.

-        Anh vào cùng cô ấy đi. – Tô Mộc Linh giục.

Chờ cánh cửa đóng hẳn, Tô Mộc Linh rút điện thoại, tìm số Hạo Nhiên và gọi báo tin mừng cho anh hay.

Khi Thiên Thuận khởi hành về tỉnh H đã liên lạc với cô trước, thành thử Hạo Nhiên cố tình lánh mặt, nhường không gian bởi anh lo Thiên Thuận ngại, khó dùng lời đánh thức vợ mình.

-        Hạo Nhiên, Tử Hân vừa tỉnh, anh mau quay lại đi. – Tô Mộc Linh hí hửng hối thúc.

-        Cô…nói thật sao? Trời ơi, vợ tôi tỉnh rồi ư? – Giọng đàn ông bên kia rối rít hỏi dồn.

-        Phải, anh Thiên Thuận nắm tay trò chuyện một hồi, cô ấy liền tỉnh ngay.

Tô Mộc Linh khai tuốt luốt mọi việc mà quên bén việc nên quan tâm nỗi lòng của người nghe, lúc nhớ lại đã nhỡ miệng mất tiêu.

-        Ờ, nhờ cô chăm giúp Tử Hân đến tối nhé, tôi sợ bây giờ mình xuất hiện sẽ khiến cô ấy ngất, dù gì…cô ấy vẫn rất ghét tôi.

-        Anh…

Chẳng chờ Tô Mộc Linh nói thêm, Hạo Nhiên buồn bã cúp máy. Anh hết biết bản thân mình vì sao mâu thuẫn vậy. Tử Hân tỉnh lại, anh vui lắm, nhưng nghĩ tới việc cô nhờ Thiên Thuận tỉ tê tâm sự mới mở mắt, anh đau giống hệt có ai đâm kim vào tim, khó chịu tột cùng.

Rời khỏi cổng bệnh viện, Hạo Nhiên lái xe thẳng về khu nghĩa trang thành phố, hiện tại, chưa nghĩ ra nơi nào để đi, anh muốn thăm mẹ mình và cả ba mẹ Tử Hân nữa.

Đặt hoa trên các ngôi mộ xong, anh cứ đứng lặng trong tuyết hồi lâu. Là anh cố chấp không thể buông tay, biến cuộc hôn nhân giữa mình với cô thành nấm mồ chôn sâu mọi thứ.

Bao tháng ngày qua, anh kề cận trò chuyện, nỉ non bên tai, cô chẳng hề nhúc nhích. Vậy mà, người đó xuất hiện, kỳ tích liền có ngay.

Những tháng mùa đông, ngày rất ngắn. Chiều còn chưa tan, đêm đã buông xuống. Hạo Nhiên lái xe chạy vòng vòng khắp các ngã đường như kẻ lang thang không nhà và dừng cách bệnh viện ME một quãng, phóng tầm mắt nhìn lên ô cửa sáng trắng trên cao.

Vợ anh có biết rằng thời khắc nghe tin cô tỉnh, anh đã rất muốn bay ngay về bên cạnh cô chăng.

Khi Hạo Nhiên đẩy cửa bước vào thì Tô Mộc Linh đang đút Tử Hân ăn. Trông thấy anh, Tô Mộc Linh liền bật đứng dậy, tiến tới, trao lại tô cháo, mỉm cười vui vẻ.

-        Ôi, anh về rồi, anh giúp cô ấy nhé, trưởng khoa gọi tôi có việc.

-        Được. Cám ơn cô.

Tô Mộc Linh vuốt nhẹ gó má Tử Hân và rời đi. Hạo Nhiên lẳng lặng tiến gần, cẩn thận múc thìa cháo, thổi nguội, đưa lên miệng vợ. Đôi mắt Tử Hân nhìn không chớp, cô trông anh khác lạ.

Nếu là Hạo Nhiên trước đây, nghe tin cô tỉnh lại sẽ vội vã đến ngay, đằng này, từ đầu giờ chiều tận mãi tối thui, anh mới lò dò về, gương mặt cũng chẳng có biểu hiện gì vui vẻ. Thầm nghĩ chắc vì anh biết mình đi chung xe với Thiên Thuận nên tỏ thái độ.

Xưa nay, cô vốn đâu cầu mong Hạo Nhiên thương mình, nếu anh ghét và tránh xa thì càng tốt. Tuy nhiên, mang tâm trạng hiện tại, cô cảm thấy bản thân như phế nhân, bất lực, tủi thân vô cùng, về sau, ngày ngày đối mặt, làm sao mà sống.

-        Tử Hân, há miệng ra nào. – Hạo Nhiên dịu dàng cất tiếng.

-        Em no rồi. – Cô lạnh lùng đáp.

Đôi anh bất giác run run, từ từ hạ xuống, đáng lý, anh nên chờ Tô Mộc Linh đút cô ăn hết hãy vào, hoặc là không vào luôn sẽ tốt hơn.

Mấy tháng ròng, cô diễn tròn vai một người vợ, nói chuyện với anh thân mật thường tình, đến giờ hẳn cô đã quá mệt mỏi và muốn buông xuôi.

Nhìn cái bộ dạng của Hạo Nhiên, Tử Hân hết chịu nổi, cựa quậy tìm cách nằm. Anh lật đật bỏ tô cháo lên bàn, nhẹ nhàng đỡ cô.

Đầu vừa chạm gối, cô vung tay kéo chăn trùm tới cổ, quay vào trong vách, nhắm nghiền mắt, chẳng để tâm người sau lưng rã rời thế nào.