Chương 177 - Sao Băng Qua Trời

Gần hai tháng cật lực ăn uống tẩm bổ và tập vật lý trị liệu, cơ thể Thiên Thuận cải thiện rõ rệt, sức khỏe tốt hơn rất nhiều.

Thu dọn đồ đạc các thứ xong, anh cùng Cảnh Lâm mau mắn di chuyển đến sân bay tiễn Hạ Tiểu Kỳ lên đường tu nghiệp. Ông trời thật khéo sắp xếp, ngày anh xuất viện cũng là ngày cô bay.

Bầu trời buổi sáng mùa đông nhuốm màu ảm đạm, buồn như lòng người. Vừa đặt chân tới khu vực đưa tiễn, cả hai đã chứng kiến cô nàng đang ôm chào tạm biệt những người thân.

Nhác thấy Thiên Thuận từ xa, Hạ Tiểu Kỳ liền buông tay, vội vàng chạy lại phía anh, cô sợ anh đi nhiều thêm một đoạn sẽ bị mệt.

-        Anh. – Cô mỉm cười, cố ém dòng nước mắt.

-        Ừ. Tiểu Kỳ, khoảng thời gian qua thật lòng cám ơn em. Em đi bình an nhé. – Anh trầm giọng lên tiếng.

-        Vâng. Anh hãy chú ý giữ gìn bản thân.

-        Người đẹp sang đó giữ liên lạc nhé, đừng chặn số tôi. – Cảnh Lâm nghiêng đầu, chen ngang.

-        Anh qua bên ấy du lịch thì cứ gọi tôi, đừng ngại.

Nói xong, Hạ Tiểu Kỳ lại ngước nhìn Thiên Thuận, cô muốn ghi nhớ thật kỹ từng đường nét khuôn mặt này của anh thêm lần cuối để rồi sẽ cố quên.

Khi nghe người nhà gọi í ới đằng xa, cô mím chặt môi, dũng cảm cất lời.

-        Thiên Thuận, cho em ôm anh lần cuối nhé.

Câu đề nghị đến từ cô gái vừa là bạn bè vừa là ân nhân khiến Thiên Thuận đâu nỡ đành lòng từ chối. Anh khe khẽ gật đầu, chủ động tiến tới, kéo cô vào lòng.

Hai dòng lệ buồn trên khóe mi người con gái cũng trào tuôn. Có lẽ suốt cuộc đời, cô chẳng thể quên phút giây ấm áp này.

-        Thôi, em đi đây, tạm biệt.

Hạ Tiểu Kỳ rời vòng ôm, lịch sự bắt tay Cảnh Lâm và quay lưng, cất bước. Hai chàng trai đứng chờ bóng hình ấy khuất hẳn giữa dòng người đông đúc thì mới nháy mắt cùng nhau trở ra, xuất phát về tỉnh H.

Hàng cây khô khốc dọc tuyến đường dài thăm thẳm phủ đều một màu trắng xóa không thể làm lạnh lòng lữ khách. Cảm giác sắp được gặp mặt Tử Hân khiến Thiên Thuận lo lắng, hồi hộp, toàn thân anh cứ như bị lửa đốt.

Bao nhiêu đêm ngày kể từ giây phút tỉnh dậy, anh đã tự trách oán chính mình. Là anh hứa bảo vệ cô từng chân tơ kẽ tóc, nhưng anh hoàn toàn bất lực.

Vì thời tiết khắc nghiệt nên Cảnh Lâm nào dám chạy nhanh, hắn đang chở một tên mới từ cõi chết trở về, sợ rằng sơ suất, anh sẽ tiếp tục đi theo tiếng gọi của Diêm vương lần nữa.

Lúc Thiên Thuận và Cảnh Lâm đến cổng bệnh viện ME thì đúng hai giờ chiều. Vừa tới cửa phòng đã thấy Tô Mộc Linh đứng đón.

-        Anh Thiên Thuận, luật sư Cảnh. – Tô Mộc Linh vui mừng mời khách vào.

Bước chân Thiên Thuận vốn đang hối hả bỗng dưng chùng lại khi thấy Tử Hân nằm im lìm trên giường. Còn đâu cô gái nhí nhảnh, đáng yêu, hay hờn hay dỗi năm xưa.

Bàn tay run run chạm nhẹ gương mặt nhỏ nhắn rồi lần nắm các ngón thon gầy, siết chặt. Lúc xảy ra tai nạn, anh cố dùng cả thân mình bao bọc cô, ấy vậy mà vẫn không thể che chắn hết.

Cảnh Lâm khều nhẹ Tô Mộc Linh, nháy mắt ý bảo cô theo hắn ra ngoài, nhường không gian cho họ. Ngồi xuống băng ghế chờ, hắn mới đảo mắt tròn tròn nhìn ngang ngó dọc và quay sang cô bác sĩ tương lai.

-        Hạo Nhiên đâu nhỉ?

-        À. Anh ấy về nhà lấy đồ, nhờ tôi trông Tử Hân giúp. – Tô Mộc Linh cười đáp.

Phía bên trong, Thiên Thuận cố nén đau thương để truyền nguồn năng lượng tích cực sang Tử Hân. Anh thì thầm ôn lại tất cả kỷ niệm từ những ngày đôi lứa còn thơ ấu tới tận bây giờ, cũng như kể cô nghe quá trình hồi phục của bản thân.

-        Em sẽ làm được mà Tử Hân, em mạnh mẽ biết bao, đừng đầu hàng số phận em ơi. Xin em, hãy mở mắt nhìn anh đi.

Đáp lại anh chỉ là khoảng lặng như tờ, Tử Hân vẫn ngủ say giấc, không hề động đậy. Giọt nước mắt trên khóe mắt người đàn ông thi nhau rơi rớt, thấm đẫm bàn tay cô.

Anh đã mang theo mọi hy vọng cuối cùng đến đây nhưng cũng hiểu rõ bản thân vốn chẳng phải phép màu.

Trong giây phút hoàn toàn tuyệt vọng, gục đầu nức nở thì bỗng cảm nhận ai đó chạm khẽ vào mái tóc mình, rất dịu dàng, rất an ủi. Anh sợ đến độ chỉ dám cử động nhẹ, từ từ ngước lên nhìn.

-        Tử…Tử Hân, em…em tỉnh rồi ư?

Sau câu hỏi chẳng đợi nhận về câu trả lời, anh phấn khích nhảy dựng lên và lao ra khỏi phòng y hệt thằng điên, gấp gáp giục người bên ngoài mau mau gọi bác sĩ tới kiểm tra bệnh nhân.