Chương 176 - Sao Băng Qua Trời
Hiểu rõ chẳng bao giờ có được trái tim anh nên Hạ Tiểu Kỳ quyết định sang nước ngoài tiếp tục học lấy bằng thạc sĩ. Những mong khoảng cách sẽ giúp bản thân xóa nhòa hoài niệm và dần quên anh, bởi nếu cứ lẩn quẩn trong nước X, cô mãi không thể nào hết hy vọng.
Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, cô quay trở vô. Lúc này, Thiên Thuận vừa thức giấc. Nhìn anh hốc hác, gầy gò, mắt cô cũng thấy đau.
- Anh, em lấy cơm anh ăn thêm nhé, ban nãy, anh ăn chút xíu à. – Cô dịu giọng năn nỉ.
- Thôi, anh nuốt đâu trôi, em cứ về đón giáng sinh cùng gia đình đi, bắt hai bác chờ tội lắm. – Anh mệt nhọc cất tiếng.
- Hạo Nhiên mới gọi em, cậu ấy bảo em chuyển lời, mong anh gắng ăn uống, nhanh hồi phục để gặp chị Tử Hân, truyền cho chị ấy chút ý chí sống.
Nói đến đấy, Hạ Tiểu Kỳ không ngăn nổi cơn xúc động, nghẹn ngào cúi đầu, khóe mi đẫm ướt. Tự dưng xảy ra chuyện, giờ cảm xúc của cô hết phân biệt rạch ròi, cô thương Thiên Thuận, tội nghiệp Tử Hân lẫn xót xa thay Hạo Nhiên khi mà cô phải đâu thánh nữ.
Nghe Hạ Tiểu Kỳ bảo vậy, Thiên Thuận bỗng dưng tỉnh táo đầu óc, vội vàng nhờ cô lấy thức ăn giúp mình. Tử Hân vẫn đang trên bờ vực tử thần, còn anh tỉnh lại trước thì sao không cố gắng kéo cô theo mình.
Tình cảm thắm thiết gần nửa đời người dành cho nhau thật sự rất lớn, nếu như anh nắm lấy tay cô, hẳn sẽ xuất hiện kỳ tích.
Trông anh ăn uống dồn dập, Hạ Tiểu Kỳ chỉ biết cười ngoài miệng và khổ trong lòng. Cuối cùng, cô chọn đi biệt về nơi viễn xứ là đúng. Anh chết vì Tử Hân, sống cũng vì cô ấy.
Chờ Thiên Thuận dùng xong, Hạ Tiểu Kỳ giúp anh thu dọn rồi mới chào tạm biệt. Hiện tại, cô chỉ cầu chúc anh luôn khỏe mạnh, vui vẻ chứ chẳng cơ cầu thêm điều gì. Cô muốn thấy dáng dấp của người đàn ông hoàn mỹ trước đây.
- Anh, cứ đà này, tới ngày em đi, anh sẽ đến sân bay tiễn em được đấy. Chúc anh giáng sinh an lành. – Cô mỉm cười thật tươi, mau mắn cất bước.
Vừa hết nửa dãy hàng lang thì chạm mặt Cảnh Lâm đang hối hả tiến lại. Tình bạn giữa hắn và Thiên Thuận đôi khi khiến những ai không hiểu ắt cho rằng hai người họ có vấn đề.
Từ ngày anh chuyển viện, hắn chạy giống con thoi, mòn đường chết cỏ đoạn từ tỉnh J lên tới đây.
- Kẹt xe quá, tuyết lạnh thế mà người ta cứ ào ra đường đón lễ. – Hắn nhún vai, giải thích.
- Còn sớm chán. À, anh ấy chịu ăn nhiều rồi. Thôi, tôi về đây. Chúc anh giáng sinh an lành.
- Ừ. Người đẹp Hạ cũng vậy nhé, sau này tôi qua nước B sẽ gọi làm phiền cô.
Biết tính Cảnh Lâm lố nhố đó giờ, Hạ Tiểu Kỳ chỉ xem như hắn đùa giỡn. Cúi đầu chào thêm lần nữa, cô gấp gáp rời đi.
Hắn ngoảnh cổ dõi theo bóng lưng thanh thao mà chạnh lòng. Cô gái ấy nếu đánh giá sơ bộ thì là thập toàn thập mỹ nhưng tiếc thay chẳng sánh bằng một Lạc Tử Hân đã theo thuyền sang sông.
- Giáng sinh an lành. – Cảnh Lâm kéo ghế ngồi sát cạnh giường Thiên Thuận, khẽ nói.
- Cậu bị gì à? – Anh trố mắt dò xét.
Thái độ ngạc nhiên của Thiên Thuận làm Cảnh Lâm hơi quê quê. Chơi với nhau ngần ấy năm, đâu khi nào họ mở miệng chúc nhau những ngày lễ tết. Tại ban nãy nhọn miệng đáp lễ Hạ Tiểu Kỳ nên đâm ra bị bắt chước.
- Độ hơn một tháng là Hạ tiểu thư bay rồi. – Cảnh Lâm cười, nhắc nhẹ.
- Ừ, tôi sẽ cố khỏe để tiễn cô ấy. Tôi nợ Tiểu Kỳ nhiều quá. Kiếp này, trái tim tôi định sẵn chỉ thuộc về Tử Hân. – Anh cúi đầu, nhỏ giọng.
- Người ta là gái có chồng. – Cảnh Lâm lộ vẻ bất mãn.
- Tôi đứng cách xa và yêu thầm cô ấy.
- Thật dở người.
Hắn vừa dứt câu, cả hai cùng lúc quay đầu ra khung cửa kính, hướng ánh mắt nhìn về phía nóc giáo đường xa xôi, nơi ngôi sao lạ đang phát sáng nhấp nháy. Họ đều thầm mong cho những người thân yêu được hạnh phúc, bình an.
Cuộc đời của Thiên Thuận, hai người con gái từng in dấu chân qua, dù là Tử Hân hay là Hạ Tiểu Kỳ thì cũng đều để lại trong anh ấn tượng sâu sắc khó phai.
Có điều, đời này anh phải phụ cô tiểu thư lá ngọc cành vàng. Giây phút cô quay lưng mà anh vẫn chẳng thể chúc cô một đêm đông vui ấm, bởi vì anh hiểu mình đã khiến cõi lòng ấy giá băng quá rồi.
- Tử Hân, giáng sinh an lành, anh sẽ sớm về thăm em thôi. – Anh thì thầm gởi lời cho gió.