Chương 175 - Sao Băng Qua Trời
Đêm đông, tuyết rơi lả tả, những bông tuyết buồn khẽ khàng bám trên ô cửa kính như ngắm nhìn, như chờ đợi người con gái đang ngủ kia tỉnh giấc và chạy ra nô đùa cùng với chúng.
Nhẹ buông bức màn che, Hạo Nhiên chậm rãi quay lại, ngồi bên giường bệnh. Mấy tháng ròng rã, Tử Hân vẫn nằm bất động, làn da trắng sứ hóa xanh xao, vàng vọt.
Lời hứa đòi công bằng cho cô, anh chẳng thể thực hiện khi mà chỉ nửa tháng ngắn ngủi, lúc Dương Mỹ Tranh hãy còn điên loạn thì Dương Ân đã đưa vợ con sang nước ngoài, tài sản bán sạch rốt ráo, khiến anh trở tay đâu kịp.
- Tử Hân, hôm nay là giáng sinh, em biết không? – Anh cầm lấy bàn tay gầy hao nâng lên môi, hôn nhẹ.
Trên chiếc bàn là các hộp quà anh dành tặng cô. Nào áo ấm đủ màu, khăn tay, có cả chiếc khăn len tự anh mày mò đan móc suốt mùa thu héo úa.
- Tử Hân, xin em hãy tỉnh lại. Anh biết em ghét anh, anh biết em hận anh. Anh sai rồi, em hãy mở mắt nhìn anh đi, chỉ cần em khỏe mạnh, anh sẽ thôi quấn chân làm phiền em nữa. Vợ ơi.
Anh gục xuống, nước mắt cũng cạn dần vì đã rơi lệ suốt bao đêm trường. Thời gian xung quanh như ngưng đọng tái tê, ngọn đèn soi lối, ánh lửa sưởi ấm tim anh cứ mờ dần trong vô vọng.
Một tháng trước, Thiên Thuận đã tỉnh sau giấc ngủ dài, còn vợ anh, tuy nhẹ hơn người đó lại không thể nhấc mi, lẽ nào cô buông xuôi mọi thứ để thanh thản bản thân chăng.
Vì vuột mất mối tình khắc cốt ghi tâm với Thiên Thuận thành thử cô hết lưu luyến trần thế nhưng còn anh thì sao.
- Anh Hạo Nhiên.
Nghe tiếng Tô Mộc Linh gọi, Hạo Nhiên vội đứng lên, khe khẽ gật đầu chào cô. Bao tháng ngày cùng nhau luân phiên canh chăm sóc Tử Hân, đôi bên dần trở nên thân thiết.
Bản thân anh cũng muốn cô bác sĩ làm dâu nhà họ Triệu để sau này Tử Hân có người bầu bạn. Vừa là bạn thân, vừa là chị em bạn dâu sẽ càng khắng khít hơn.
Chuyện giữa cô nàng và ông anh họ, anh đã nghe biết khi vô tình nhắc tên cô trong cuộc nói chuyện với Kelvin về tình trạng của vợ mình.
- Trà mới pha, hãy còn nóng, anh uống đi.
Cô trao bình giữa nhiệt cho Hạo Nhiên rồi đến cạnh Tử Hân. Đôi bàn tay mảnh mai ve vuốt gương mặt thanh tú, cô hoa khôi trường phổ thông năm xưa vẫn luôn rất đẹp, ngay cả khi ngủ.
- Tử Hân, cậu ăn gian quá, cậu ngủ đông như vậy bao lâu nhỉ? Lúc cậu tỉnh giấc, mình già hơn cậu nhiều đấy, mau dậy để già bằng nhau chứ.
Tỉ tê xong, Tô Mộc Linh mỉm cười, nụ cười mếu máo không còn rạng rỡ đúng với bản chất vốn có.
- Mộc Linh à, tôi nghĩ chắc nên nhờ Thiên Thuận ghé thăm vợ tôi. – Hạo Nhiên khẽ nói.
- Ý anh…
- Phải. Tôi mong anh ta thầm thì điều gì đó vào tai Tử Hân, khiến ý chí sinh tồn của cô ấy trỗi dậy.
Tô Mộc Linh thở dài, nhìn người đàn ông khốn khổ cúi gầm mặt xuống sàn. Hẳn anh mất hết niềm tin và tuyệt vọng tột độ mới nghĩ tới cách này. Chỉ là, Thiên Thuận hiện tại hãy đang rất yếu, khó mà về gặp Tử Hân được.
Mím chặt môi hồi lâu, Hạo Nhiên chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng, nhấn số gọi cho Hạ Tiểu Kỳ, nhờ cô chuyển lời đến Thiên Thuận.
Theo thông tin anh biết, người ấy sau khi hay tin tình trạng của Tử Hân liền chẳng thiết ăn uống nữa. Chiếc phao cuối cùng cứu sống vợ anh nếu bị hỏng luôn thì làm sao đây.
- Tôi sẽ nói với anh ấy, Hạo Nhiên à, cậu hãy cố gắng tin tưởng nhé. – Giọng Hạ Tiểu Kỳ dịu dàng động viên.
- Cám ơn cậu, tôi vẫn cố đây. – Anh đáp gọn.
Kết thúc cuộc gọi, Hạ Tiểu Kỳ khe khẽ thở dài, Thiên Thuận lẫn Tử Hân có biết vì sự cố chấp trong tình yêu ngang trái ấy đã hành hạ bao nhiêu con người khổ sở hay chăng.
Rốt cuộc, họ yêu nhau nhiều thế nào vậy, dằn vặt, hành hạ, tổn thương, chì chiết để rồi không thể buông bỏ, cứ lấn cấn hoài mãi thôi.
Chiếc điện thoại trên tay nhẹ rung, Hạ Tiểu Kỳ đưa mắt nhìn, thấy số của mẹ mình, cô liền nhấn nghe.
Mấy tháng qua, cô theo Thiên Thuận vật vờ ở bệnh viện, ngày đi làm, ngày lại chạy vào bởi Cảnh Lâm cũng phải xử lý công việc. Giao cho điều dưỡng hay thuê người, cả hai đều chẳng yên tâm nên mới luân phiên nhau.
- Con đây mẹ. – Cô gạt nước mắt, cố tỏ vẻ bình thường.
- Giáng sinh mà không về nhà sao con? – Giọng phụ nữ buồn buồn cất lên.
- Dạ, mẹ đợi con một lát.
- Ừ. Tranh thủ nhé, năm sau chắc gì có thời gian sum họp cùng nhau.
Dứt câu thì đầu máy bên kia liền cúp. Hạ Tiểu Kỳ ngửa mặt trông khoảng tối trên cao, ngắm những hạt mưa băng bay khắp không trung. Giáng sinh năm nay, cô được ở cạnh người cô yêu thương lần đầu cũng như lần cuối.