Chương 174 - Sao Băng Qua Trời

Đôi mắt Dương Mỹ Tranh lấm lét quan sát đám người đối diện, rồi mặt cô đột ngột biến sắc, miệng há hốc, lập cập bò dậy, nép sát trong góc, liên tục lắc đầu, hét lớn.

-        Đừng…đừng…đừng qua đây, đừng qua đây.

Trông cô như vậy, hai vợ chồng Dương Ân ngớ ngẩn cả người, biểu hiện này lẽ nào tại nó bị kinh hãi quá mà điên khùng hay sao.

Kha Mỹ Ngọc run run vươn tay, nhỏ nhẹ khuyên bảo.

-        Con ơi, là ba mẹ đây, con nhìn mẹ…

-        Đi đi, đi mau…đi mau.

Dứt lời, Dương Mỹ Tranh bật đứng phắt dậy, nhảy tót lên thành giường làm Lý Hạo Nam đứng kế đó hốt hoảng, vội ôm lấy, giữ cô lại vì sợ cô té ngã.

-        Ông còn không mau gọi bác sĩ. – Lý Hạo Nam hét Dương Ân.

Cựu phó tổng run bần bật, vụt lao khỏi phòng, hô hoán. Lát sau, các bác sĩ tiến vào, đề nghị người nhà lánh mặt để tiến hành tiêm thuốc cho bệnh nhân.

Một lúc lâu, thôi nghe Dương Mỹ Tranh hò hét, vợ chồng Dương Ân mới hít thở bình thường.

-        Dương Ân, ông theo tôi ra đây.

Lý Hạo Nam nghiêm giọng lên tiếng và rảo bước đi trước. Dương Ân mím chặt môi, nhấc chân phía sau. Đứa con ông hết lòng yêu thương nay bị kẻ ác chà đạp mà hóa thành điên loạn.

Bản thân ông nghĩ rằng Lý Hạo Nam vốn chung ruột với Hạo Nhiên, dàn cảnh trả thù Dương Mỹ Tranh.

-        Ông muốn nói gì thì nói lẹ đi. – Dương Ân bực bội cất lời.

-        Ngồi xuống cái đã. – Lý Hạo Nam dịu giọng.

Chờ người cộng sự cũ yên vị rồi, Lý Hạo Nam nhẹ nhàng nói trái nói phải cho Dương Ân. Theo như vị chủ tịch, chuyện này không nên kiện tụng, làm rùng beng lên chỉ tổ ảnh hưởng thanh danh của Dương Mỹ Tranh chứ nào lợi lộc gì.

Mai này, khi cô tỉnh lại, thấy tin tức về mình tràn lan mặt báo e còn thê thảm hơn, chuyện tốt hãy khoe, chuyện xấu cần che bớt.

-        Đến cuối cùng chỉ Mỹ Tranh chịu thiệt thôi, mấy thằng hâm dở ấy thì cuộc đời chúng nó rách nát cả rồi, chẳng ảnh hưởng thêm. – Lý Hạo Nam ôn tồn hạ giọng.

-        Chủ tịch, phải chăng ông đang tìm đường thoát tội cho Hạo Nhiên? Ông đồng lõa, lên kế hoạch giúp nó đúng chứ? – Dương Ân nghiến răng, nghiến lợi chất vấn.

-        Dương Ân, chúng ta cộng tác với nhau bao nhiêu năm, tôi luôn đối xử tốt với gia đình ông, cố ý bắc nhịp cầu cho Mỹ Tranh cùng Thiên Thuận. Ông xem, nó thuê người hại thằng nhỏ ra nông nỗi, tôi còn năn nỉ Hạo Nhiên tha thứ. Nếu tôi muốn ra tay, đâu cần vòng vo thế kia.

Hồi lâu, nhắm chừng Dương Ân đã bình tĩnh. Lý Hạo Nam mới nhỏ to rỉ rả, khuyên ông tìm đường tốt cho Dương Mỹ Tranh. Rằng hãy tạm thời đưa cô sang nước ngoài để tĩnh dưỡng, hồi phục tinh thần cũng như tránh tai tiếng, ảnh hưởng tâm lý lâu dài.

Hai hàng nước mắt trên gương mặt in hằn dấu vết thời gian của Dương Ân bất giác chảy xuôi. Những lời Lý Hạo Nam nói đều chí lý. Hôm nay con ông nhập viện trong tình trạng này, chắc gì không có người nhiều chuyện tung tin ra ngoài.

Hơn nữa, Hạo Nhiên vẫn uất ức việc Dương Mỹ Tranh gây nên, chắc gì chịu bỏ qua mà thôi kiện cáo. Nếu đã vậy, chi bằng tranh thủ lúc anh chưa hành động thì quyết định sớm một chút, thuận cả đôi đường.

-        Tôi sẽ tự biết làm thế nào. – Dương Ân cúi đầu, nhỏ giọng.

-        Hãy nói với tôi bất cứ điều gì ông cần, tôi xem Mỹ Tranh giống con cái trong nhà. – Lý Hạo Nam thân tình vỗ vai người bên cạnh.

Rời khỏi bệnh viện, Lý Hạo Nam kêu Ca chở ông thẳng về biệt thự chứ chẳng trở lại công ty nữa bởi ông mỏi mệt và hết hơi rồi.

-        Chủ tịch, người ở làng ấy xác nhận xế trưa sau vụ cháy, có hai người đến đầu làng nhưng rời đi ngay, chính là cậu Thiên Thuận cùng cô Tử Hân ạ. Họ bảo cô cậu ấy rất đẹp nên không nhầm ạ. – Ca vừa quay xe vừa nói khẽ.

Vị chủ tịch gần như muốn bứt hết dây thần kinh khi nghe tin, đầu ông đau hệt búa bổ. Theo như hắn báo cáo, hẳn là Tử Hân tra ra địa chỉ chứ chẳng ai khác, ấy mà Thiên Thuận dám bảo với ông rằng cô đâu hay biết, trước giờ chỉ mỗi mình anh tự thuê người ngầm điều tra. Đã vậy còn chở cô xuống đấy để bị nạn thế này.