Chương 173 - Sao Băng Qua Trời
Đưa Dương Mỹ Tranh vô phòng cấp cứu xong, Hạo Nhiên rút điện thoại gọi Lý Hạo Nam để ông báo tin cho ba mẹ cô biết bởi anh không hề lưu số của Dương Ân.
Dù anh hận Dương Mỹ Tranh thấu xương nhưng chứng kiến cô trong tình trạng thảm thương lại bỗng dưng xót xa. Trước giờ ngọn núi ấy vốn yên bình, chưa từng xảy ra sự cố.
- Cô ấy bị như vậy…cậu định sẽ thế nào? – Lưu Nhược Bân lấm lét hỏi.
- Tôi cũng phân vân lắm. Thật là…
Hạo Nhiên nói đến đó thì tặc lưỡi. Một cô gái cao ngạo như Dương Mỹ Tranh, trải qua chuyện này chẳng biết còn tỉnh táo hay chăng. Tử Hân lúc ấy chỉ mỗi mình anh mà đòi chết tới chết lui, huống hồ cả lũ như kia.
Trông dấu giày giẫm nát đám hoa dại, anh đoán hẳn chúng có hơn hai người.
Khi Dương Mỹ Tranh được chuyển lên phòng hồi sức, Dương Ân cùng vợ cũng vừa chạy đến. Ông quờ quạng mở cửa phòng chui vào.
Nhìn đứa con gái rượu nằm y hệt ma chết trôi trên giường, họ khuỵu xuống khóc tựa đám tang.
- Trời ơi, con tôi, sao thành ra nông nỗi này hả con? – Dương Ân tru tréo.
- Đang giờ làm việc mà leo núi làm gì chứ? – Kha Mỹ Ngọc gào thét.
Bên ngoài, Hạo Nhiên với Lưu Nhược Bân ngồi im nghe ông bà than trách. Nhác trông thấy Lý Hạo Nam từ xa tiến lại, cả hai liền đứng dậy, cúi chào.
Xem chừng, chuyện cũ chưa xong, chuyện mới ập tới, anh không thể phụ giúp công ty còn hành xác ba mình xất bất xang bang, chạy xuôi chạy ngược.
- Mỹ Tranh sao rồi? – Lý Hạo Nam lo lắng hỏi.
- Hình như bị hiếp tập thể, cô ấy vẫn hôn mê, bác Dương và vợ ở bên trong ạ.
Anh mới dứt câu, Dương Ân chẳng hiểu xộc ra từ khi nào, bất ngờ lao đến túm cổ áo anh, gầm gừ.
- Là cậu, cậu đã hại con gái tôi, tôi giết chết cậu.
Tức thì, Kha Mỹ Ngọc, Lý Hạo Nam lẫn Lưu Nhược Bân đồng loạt xúm lại, lôi Dương Ân rời khỏi Hạo Nhiên. Tuy vậy, ông ta cứ bám lấy không buông, còn anh chẳng buồn nhếch miệng.
Dây dưa cả đỗi, Hạo Nhiên cầm lấy tay Dương Ân siết mạnh khiến ông run run nới lỏng. Vừa nãy, vì ông lo cho con mình quá mà chạy tuột vào phòng, nào để ý anh ngồi ở đây, không thì, ông đã đấm một phát ngay mặt.
- Nếu chẳng phải tôi phát hiện, con gái mấy người vẫn nằm trên núi ấy, gào thét gì chứ?
Kèm theo câu hỏi là lực xô khá mạnh, đẩy Dương Ân lùi một khoảng xa, suýt chút ngã luôn xuống sàn bệnh viện, may vợ ông và Lưu Nhược Bân giữ kịp.
- Hạo Nhiên nói đúng, ban nãy nó gọi báo tôi đấy, sao ông có thể nghi ngờ nó? – Lý Hạo Nam ôn tồn chen ngang.
Tiếp đó, ông xua tay làm hiệu, bảo Hạo Nhiên tạm thời hãy lánh mặt để cựu phó tổng hạ hỏa bớt bởi trong tình thế này ông ta nghi ngờ cũng đúng thôi.
Phút trước anh hâm he đòi đưa Dương Mỹ Tranh vào tù, phút sau con bé gặp họa, anh lại là người duy nhất xuất hiện ngay đấy.
Nghe lời ba mình, Hạo Nhiên dằn cơn giận, cất bước quay lưng. Lưu Nhược Bân cúm rúm tổng chào, trao chìa khóa xe của Dương Mỹ Tranh cho Kha Mỹ Ngọc xong liền rối rít nối gót cậu chủ.
Chuyện xảy ra nhanh như chong chóng khiến hắn bàng hoàng. Sao quả tạ chiếu nhà họ Lý hay sao mà những người liên quan gặp nạn liên hoàn tất tật, hắn đang lo chưa biết bao giờ tới lượt mình đây.
Lúc Hạo Nhiên khuất bóng, như chợt nhớ điều quan trọng, Dương Ân vội chạy vô phòng, lục túi xách của Dương Mỹ Tranh, lấy chiếc điện thoại, gấp gáp rà soát xem có tìm thấy chứng cứ gì không, con gái ông đâu thể nào một thân lên chốn vắng vẻ được.
- Ông…chủ tịch, cuộc gọi cuối do ông gọi Mỹ Tranh ư? – Dương Ân trợn mắt, ngước nhìn Lý Hạo Nam
- Phải, tôi gọi bảo con bé tới chân núi gặp mặt Hạo Nhiên để trực tiếp thú tội cũng như xin tha thứ.
Bằng giọng trầm buồn mang theo hối hận, Lý Hạo Nam cho hay rằng sau khi Dương Ân gọi điện ỉ ôi, ông đã mềm lòng mà khuyên giải Hạo Nhiên.
Tuy thế, Hạo Nhiên vẫn dùng dằng, thành thử ông mới tiện thể nhờ anh đem quà biếu Diệp sư phụ rồi kêu Dương Mỹ Tranh đến đó làm bộ tình cờ gặp luôn.
- Nơi ấy ít người, tôi sợ hẹn quán xá này nọ, kẻ khác sẽ nghe, lộ hết, mà Hạo Nhiên chưa chắc đồng ý giáp mặt. – Vị chủ tịch thở dài.
- Được, vậy để tôi báo án với cảnh sát, xem nó còn chối nữa hay thôi.
Dương Ân đỏ mặt tía tai, phun ra từng chữ. Ông chẳng tin Hạo Nhiên vô can.
Đang căng thẳng thì Dương Mỹ Tranh bỗng tỉnh giấc. Nghe tiếng Kha Mỹ Ngọc reo lên, hai người đàn ông đều đồng loạt chạy lại gần.
- Con gái, con thấy khỏe chưa? - Dương Ân hồi hộp hỏi.