Chương 168 - Sao Băng Qua Trời
- Lý ra chuyến ấy do tài xế Phùng Vận đảm nhiệm, giữa chừng có việc nhà gấp, hắn mới nhờ La Nhật lái giúp, hẳn La Nhật bộp chộp nhầm lẫn. – Chu Hà chậm rãi nói.
- Thế cảnh sát kết luận rồi hả anh? – Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi.
- Ừ. Tên La Nhật ấy dương tính với ma túy chú ạ. Hành động đó y như bị ngáo vậy. – Chu đầu sọ đáp.
Hạo Nhiên biết rõ, những lời ấy của Chu Hà đồng nghĩa với việc đây chỉ là tai nạn do La Nhật sử dụng ma túy, mất kiểm soát mà gây nên bởi vốn dĩ không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ hận thù gì giữa hắn với Tử Hân lẫn Thiên Thuận.
Còn suy đoán hắn được thuê mướn cũng chẳng có bằng chứng vì hắn chết nhe răng, giờ hỏi ai đây.
Việc tên hắn từng cướp túi xách và bị Tử Hân đánh, Hạo Nhiên quyết định giữ im lặng, anh hiểu kể họ nghe cũng đâu giải quyết được gì. Có chăng bên ấy sẽ dựa vào và chắc chắn rằng hắn trả thù vợ anh thôi.
- Anh, anh nhắn giúp em địa chỉ nhà tài xế Phùng Vận nhé, em muốn hỏi hắn vài điều. – Hạo Nhiên hạ giọng.
- À, đợi anh chút.
Chu Hà mau mắn cúp máy, soạn tin nhắn gởi sang ngay cho Hạo Nhiên. Tuy đã từng nghĩ có khi nào tên tài xế trả thù tư nhưng việc hắn nắm bắt chính xác lịch trình của vợ anh khiến anh không khỏi ngờ vực hắn còn đồng minh khác nữa.
Giúp Tử Hân làm các vệ sinh cá nhân và chờ bác sĩ thăm khám cô xong, Hạo Nhiên mới chạy xuống gặp Lưu Nhược Bân, bảo hắn theo dõi Phùng Vận bởi tên ấy chính là mối liên quan cuối cùng trong vụ tai nạn, kẻ giao tài nhờ La Nhật thay thế.
- Cậu nghi ngờ hắn ta mang thù với cô chủ ạ? – Lưu Nhược Bân vừa lấy giấy bút ghi chép địa chỉ vừa tròn mắt hỏi.
- Tôi đoán rằng có người đứng sau, vợ tôi đâu quen tầng lớp hạ lưu. Phiền cậu nhé Nhược Bân. – Anh vỗ vai hắn, nói khẽ.
- Công việc mà, cậu đừng như vậy.
Đợi Hạo Nhiên trở vào, Lưu Nhược Bân liền leo lên xe, xác định vị trí, chạy thẳng. Quãng thời gian này hắn thấy mình sướng hơn cậu chủ, Hạo Nhiên ngủ vật vờ trong bệnh viện, thuê khách sạn thơm tho đối diện cho hắn cư ngụ.
Thật lòng thì ở không mệt mỏi, phát ngán lắm nên khi anh giao nhiệm vụ, hắn mừng còn chưa hết, đỡ rảnh rang, tơ tưởng muộn phiền.
Xâm xẩm chiều, Lý Hạo Nam ghé bệnh viện ME thăm con trai cùng con dâu. Nguyên ngày nay ông ở trên thành phố họp hành và xem tình hình Thiên Thuận.
Nghe báo anh giảm tần suất sốt, ông mới yên tâm quay về. Dẫu sao cạnh anh cũng có Cảnh Lâm lẫn Hạ Tiểu Kỳ tiểu thư ngày đêm luân phiên túc trực, mọi việc của Hưng Thuận đều do Cảnh Lâm điều hành từ xa.
Vì bận lau người cho Tử Hân nên Hạo Nhiên khóa trái cửa, thành thử Lý Hạo Nam phải đứng bên ngoài chờ. Cả đỗi lâu mới thấy anh xuất hiện, ông vội đứng lên, ngóng cổ nhìn vào.
- Bác sĩ bảo vợ con sao rồi?
- Cơ thể đã dần hồi phục, Bác sĩ bảo tỉnh hay chăng còn do cô ấy. Ba à, có khi nào Tử Hân muốn bỏ con nên ngủ mãi? – Anh rươm rướm khóc.
- Nói bậy bạ, hai ngày chứ nhiêu.
Lý Hạo Nam trừng mắt và rảo bước vô trong xem. Đêm qua, lúc nghe phong phanh vụ tai nạn có dấu hiệu phạm tội, ông đã nhờ cục trưởng Lục Giang tác động, yêu cầu cơ quan điều tra cấp dưới nhanh chóng xác minh làm rõ vì ông cũng rất nóng lòng tìm ra kẻ chủ mưu.
Thế nhưng, sáng nay ông được báo tin rằng mọi chứng cứ thu thập đã cho thấy đó là tai nạn ngẫu nhiên, không chủ ý từ trước bởi tài xế là một tên nghiện ngập, hắn chẳng quen Thiên Thuận, Tử Hân hay bất kỳ ai dính dáng tới hai người họ.
- Con nghe kết luận sơ khởi của cảnh sát chưa? – Lý Hạo Nam hỏi nhỏ.
- Vâng ạ. Có điều, con không tin, ba à, con đang tự mình tìm hiểu, nhất định phải tìm ra kẻ ấy thì về sau vợ con mới an toàn. – Anh nghiêm giọng.
Đôi chân mày vị chủ tịch khẽ nhíu lại. Vốn chưa hiểu Hạo Nhiên sẽ làm gì nhưng do muốn biết thực hư thế nào nên lập tức động viên anh cố gắng và chú ý an toàn. Liếc mắt nhìn Tử Hân, ông não nề buông tiếng.
- Ba thắc mắc lý do vì sao hai đứa nó đi chung xe xuống tỉnh P? Có công chuyện ở đấy à? Con nghe vợ con nói không?
Kết câu, ông quay sang Hạo Nhiên, thấy thằng con khe khẽ lắc đầu, ông chỉ biết thở dài. Xem chừng, sợi dây tình giữa Thiên Thuận với Tử Hân chẳng thể chặt đứt bằng cuộc hôn nhân này. Cứ vướng víu mãi e sớm muộn cũng mang họa lớn.