Chương 167 - Sao Băng Qua Trời

Thấy Hạo Nhiên gấp gáp lên thẳng phòng, Tử Hương liếc ngang ngó dọc rồi lẻn vô gặp anh bởi cô nhận ra tài xế xe tải đã tử vong kia là tên cướp bị Tử Hân đánh ở công viên ngày trước.

-        Hạo Nhiên. – Cô khẽ gọi.

-        Ờ, dì hả? Có chuyện gì thế? – Hạo Nhiên chỉ kịp nhìn cô một cái xong lại đục đầu vào tủ lục đồ.

Dẫu anh xưng hô như vậy rất phải phép thì Tử Hương vẫn đau lòng. Trông anh xơ xác, luộm thuộm, không còn vẻ lịch lãm hàng ngày, cô bỗng xót xa thay.

Cảm giác người mình yêu đem lòng yêu thương kẻ khác thật sự rất khó chịu, còn là vợ mình nữa. Khoảng thời gian sống ở đây, cô đã loáng thoáng nghe từ các cô hầu và biết mối quan hệ dây mơ rễ má giữa anh, Tử Hân với Thiên Thuận.

-        À. Hạo Nhiên, tên tài xế ấy là tên cướp túi xách mà tôi cùng Tử Hân gặp trong công viên hôm kia, lúc dạo bộ. – Cô run run cất lời.

-        Dì nói sao? Hắn ta biết Tử Hân?

-        Đúng, hắn cướp túi của tôi, bị Tử Hân đánh. Tôi nghĩ có khi nào hắn tính kế trả thù cô ấy chăng?

Chân mày Hạo Nhiên khẽ nhíu và mau chóng giãn ra. Dẫu vợ anh đánh hắn, hắn cũng chẳng ngu ngốc đến nỗi ôm hận tới mức liều cả bản thân, bán mạng cho tử thần được.

-        Việc này bên phía cảnh sát hai tỉnh đang phối hợp điều tra, cảm ơn thông tin của dì, chắc nhanh có kết luận thôi.

Dứt lời, Hạo Nhiên tiếp tục cắm cúi soạn sửa. Chờ Tử Hương ra ngoài, anh mới khóa trái cửa, nhảy vào nhà tắm. Từ ngày hôm qua đến tận sáng nay anh chỉ mặc mỗi bộ quần áo dính trên người, hôi hám như cú.

Mọi thứ xong xuôi, Hạo Nhiên hối hả phóng xuống, suýt chút va phải dì Hà.

Tuy bà xin anh đưa thêm mấy cô hầu vào phụ chăm sóc nhưng anh không đồng ý, bảo rằng có Tô Mộc Linh hỗ trợ anh rồi, kéo vô đông đúc càng phiền hà rối rắm. Thế là, bà đành thuận ý, dúi phần cơm cùng canh nóng sốt cho anh vì sắp tới giờ cơm trưa.

-        Dì đừng lo quá mà ảnh hưởng sức khỏe. Vợ cháu sẽ ổn.

Anh vỗ nhẹ vai bà trấn an và lật đật rời khỏi. Dì Hà đứng lặng, dõi theo, nước mắt ngắn dài. Hạnh phúc vừa đến tay cậu chủ nhỏ chưa bao lâu đã vội toan mất đi.

Dù anh cố gắng ủi an kẻ khác nhưng bà rõ nhất lòng anh thật sự còn hoang mang hơn bất kỳ ai.

Lúc Hạo Nhiên vào phòng bệnh thì Tô Mộc Linh cũng thông báo rằng Thiên Thuận vừa chuyển viện lên thành phố.

-        Cô hãy yên tâm, ba tôi đã liên hệ trên đó, anh ấy sẽ được chăm sóc tốt nhất, nếu bất ổn liền đưa ra nước ngoài ngay.

Tô Mộc Linh ráng mỉm cười, gật đầu chào và nhường không gian cho hai vợ chồng. Nhìn Hạo Nhiên, Thiên Thuận lẫn Tử Hân, cô mới hay ở đời này có thứ tình yêu đau tê tâm liệt phế như kia.

Trời chuyển dần về chiều, trong căn phòng trắng toát, dáng người đàn ông ngồi cô lẻ bên cạnh người vợ yêu quý suốt mấy tiếng đồng hồ, thầm thì ôn lại kỷ niệm từ thuở ấu thơ tới tận ngày trường thành cùng cô dẫu chỉ mỗi mình anh nghe.

-        Tử Hân, em biết anh thích em từ bao giờ không? Chính là…ngày đầu tiên ba em đưa em đến nhà anh. Em mặc áo khoác màu hồng có lông trắng viền quanh cổ, khi ấy em tựa nàng công chúa nhỏ cũng vừa giống gấu bông nữa. Ba bảo em dắt anh ra vườn chơi để người lớn bàn chuyện. Anh chạy nhanh quá nên vấp té, đầu gối bị chảy máu, em không suy nghĩ nhiều mà cởi áo bọc vết thương cho anh. Xong rồi…em khóc, anh cứ tưởng em xót anh, em mới khóc, nào ngờ khi người lớn hỏi, em nói do em tiếc chiếc áo ấm ấy. Lúc đó, anh đã tự hứa với lòng, sau này lớn lên, làm có tiền sẽ mua tặng em thật nhiều áo ấm, anh còn muốn mình trở thành chiếc áo ấm riêng em.

Những lời tâm tình bi thương đưa anh về miền ký ức ngọt lành ngày xưa. Dòng nước mắt thảm sầu mãi tuôn trào. Anh nhớ tất cả đau đớn mà bản thân khiến cô phải chịu vì bao cơn ghen tuông nông nỗi nhất thời.

Dẫu rất nhiều lần anh hối hận, tự nhủ cố kiềm nén tính nóng nảy cũng như chiếm hữu thái quá nhưng rồi lại chẳng làm nổi. Mỗi lần nhìn cô cận kề Thiên Thuận, anh hoàn toàn biến thành kẻ khác lạ, đâu còn giống chính mình.

Hôm qua, khi nghe Lý Hạo Nam nói hai người ngồi chung trên chiếc xe, anh cảm giác mình tựa đứa trẻ bị chính người thân bỏ rơi, lạc lõng, hụt hẫng tột độ.

Mang danh thiếu gia tập đoàn nghìn tỷ nhưng anh thấy mình chẳng đáng đồng nào trong mắt người tình.

Sau một đêm chập chờn không an giấc, mới sáng thì nghe Chu Hà gọi điện thoại, thông báo rằng đội điều tra đã xác minh chiếc xe tải gây tai nạn thuộc sở hữu của công ty vận chuyển hàng hóa LR và tài xế kia là người mà công ty thuê.

Chuyến hàng hôm đó đáng lý chở đi tỉnh H, hắn ta đột nhiên chạy đến tận tỉnh P, mãi lúc về gần tỉnh J vẫn đầy nguyên xe hàng.