Chương 169 - Sao Băng Qua Trời
Qua mấy ngày rình mò theo Phùng Vận đi chợ, đến công ty vận tải nơi hắn làm việc, theo xe hắn sang các tỉnh giao hàng, sáng hôm nay, Lưu Nhược Bân tiếp tục vác mặt bám đuôi lòng vòng tỉnh J.
Do tính chất công việc phức tạp nên Lưu Nhược Bân đã chọn cách đi xe máy.
Đang chạy bon bon bỗng Lưu Nhược Bân há miệng ngạc nhiên khi thấy hắn đột ngột dừng xe ngay trụ sở công ty Hưng Thuận, không chạy nữa.
Nếu bình thường thì chẳng có gì, đằng này giám đốc Hưng Thuận lại là người gặp nạn thành thử Lưu Nhược Bân liền nổi máu thám tử, bắt đầu suy nghĩ lung lắm.
Đâu tầm mười phút trôi, cảnh tượng đập vào mắt càng khiến Lưu Nhược Bân ngỡ ngàng hơn vì chiếc xe tải bắt đầu chuyển bánh và phóng theo chiếc ô tô vừa từ cổng công ty lao ra, mà chủ nhân con xe đó là Dương Mỹ Tranh, ái nữ vàng ngọc của Dương phó tổng.
Vì sợ bọn họ phát hiện nên Lưu Nhược Bân chạy cách xa một khoảng, đủ để không mất dấu nhưng vẫn đảm bảo bí mật.
Ngoằn ngèo cả đỗi, Dương Mỹ Tranh cho xe chuyển bánh sang đoạn đường vắng, thẳng tới khu đất trống, nơi những dự án triển khai lưng chừng bị bỏ hoang.
Mới bước xuống xe và giáp mặt Phùng Vận, Dương Mỹ Tranh nghiến răng, vung tay tát một cái nảy lửa vào má hắn khiến Lưu Nhược Bân nấp ở sau vách tường giật thót lên. Thầm cảm thán cô gái này cũng thuộc hàng cọp cái, nào vừa vặn gì.
Để có bằng chứng rõ ràng, Lưu Nhược Bân mau chóng lấy máy chụp hình chớp lia lịa. Vốn hắn không thể tiếp cận gần hơn, chỉ quan sát hình ảnh chứ khó nghe rõ tiếng.
- Tên khốn, chẳng phải tôi đã đưa đủ tiền thỏa thuận rồi ư? Anh cứ mè nheo hoài vậy hả? – Dương Mỹ Tranh bực tức gầm ghè.
- Mỹ Tranh à, La Nhật chết rồi, cần chi phí phát sinh, anh còn giúp nhà hắn lo tang và tiền phụ cấp cho cha mẹ hắn, anh có ăn mỗi mình đâu. – Phùng Vận làm bộ nhân từ, phân trần, giải thích.
- Tôi cần biết hắn ta sao? Tôi thuê anh, sao tôi phải chịu trách nhiệm về cái chết của hắn?
Dứt câu, Dương Mỹ Tranh toan giơ tay tát thêm cái nữa nhưng liền bị Phùng Vân nhanh nhẹn bắt lấy, hắn lộ nguyên bộ mặt thật, hất hàm nhìn cô, buông lời giễu cợt.
- Anh thuê lại hắn mà, Mỹ Tranh à, nếu như em thấy số tiền anh yêu cầu lớn quá thì cùng anh vào tù bóc lịch nhé.
Cô uất ức nói chẳng thành câu. Biết trước hắn nhây nhớt thế này, cô đã tìm kẻ khác, tiền trao cháo múc, một lần dứt khoát cho xong, có đâu dây dưa mãi. Qua hồi lâu, cô cố nén cơn giận xuống, phun ra từng tiếng.
- Phùng Vận, chỉ lần này thôi, anh còn dám phiền tôi, tôi sẽ chi tiền gấp đôi mua cái mạng chó của anh đó.
Phùng Vận gật gù, hứa hẹn đây là cuộc gặp gỡ cuối, thề thốt từ nay về sau cắt đứt mọi liên lạc với cô và trở thành xa lạ nếu có hy hữu gặp nhau trên đường.
Dương Mỹ Tranh lườm liếc, rút xấp tiền dày cộp trong túi xách ném thẳng vô cái mặt xấu xí rồi chui vào xe, nhấn ga, vọt nhanh.
Phía sau vách tường, Lưu Nhược Bân đứng im thin thít, chờ tên tài xế ham tiền kia khuất dạng mới dám ló đầu, thở mạnh.
Xem bộ, cô gái họ Dương yêu cậu chủ của hắn quá mà hắc hóa, trước ngày Tử Hân về nước thì bỏ thuốc hòng làm thịt Hạo Nhiên, kế hoạch bất thành lại tính toán hại luôn vợ anh. Cô ta coi mạng người y hệt cóc ngóe vậy.
Lúc Lưu Nhược Bân trở lại chỗ cũ, hắn phát hiện cái xe máy kỷ niệm đã không cánh mà bay. Ban nãy sợ phát ra tiếng động nên hắn dựng ngay đây, khóa cổ đàng hoàng, cuốc bộ theo mục tiêu, ngờ đâu bị giang hồ thổi mất.
La lết tới đường lớn mất cả nửa tiếng mới đón được taxi bởi lẽ điện thoại cũng hết pin. Hắn căm ghét cái định luật Murphy, xui xẻo liên miên, đúng là cuộc đời còn gì đen hơn thế chăng.
Rửa ảnh xong, về bệnh viện thì đã chiều liêu, Lưu Nhược Bân vội vàng chạy thẳng lên phòng hồi sức tích cực, đem hết ngọn ngành kể rành mạch với Hạo Nhiên, đưa hình cho anh xem.
- Cậu lấy xe sang đợi tôi, tôi lau người giúp Tử Hân xong sẽ xuống ngay, chúng ta đến gặp trực tiếp hắn.
Hạo Nhiên nói và mau chóng quay vào phòng. Tuy có đội ngũ điều dưỡng sẵn sàng chăm sóc nhưng anh vẫn muốn tự tay chăm sóc vợ mình vì sợ họ bất cẩn làm cô bị đau.
Mọi thứ xong xuôi, anh kéo tấm khăn mỏng đắp lên người cô, hôn nhẹ vầng trán nhợt nhạt.
- Vợ anh, anh sẽ đòi công bằng cho em. Bất cứ ai tổn hại em, anh đều không để họ yên thân đâu.
Câu nói lạnh lùng, sắc lẹm từ người đàn ông ngỡ như nhu hòa khiến Tô Mộc Linh cứng người hết mấy giây. Ban nãy, anh gọi điện nhờ cô ghé sớm trông Tử Hân giúp vì anh bận ra ngoài đi công chuyện, cô mới ba chân bốn cẳng vọt tới.