Chương 166 - Sao Băng Qua Trời
Nghe thế, Hạo Nhiên vội quay sang Tô Mộc Linh, nhờ cô giúp coi sóc Tử Hân vài tiếng để anh cùng Chu Hà về lại tỉnh J gặp Phó Kiện Hoằng bởi bản thân rất nóng lòng muốn tìm danh tính kẻ thủ ác, một khi hắn còn lởn vởn ngoài vòng pháp luật thì chẳng an toàn cho vợ anh mai này.
Vì biết rõ với thân phận con trai chủ tịch Nam Thành sẽ dễ dàng gặp trực tiếp giám đốc dự án Trường Niên hơn nên Chu Hà mừng rỡ hối thúc anh mau đi theo hắn.
Nếu cảnh sát gởi công văn yêu cầu hẳn cũng được thôi, có điều bên ấy mà cứ nhì nhằng chỉ tổ kéo dài thời gian.
Ra đến xe, Chu Hà quẳng cục sạc dự phòng sang cho thằng em và nhấn ga, vọt thẳng. Với mối quan hệ rộng trong giới thừa kế sáng giá, Hạo Nhiên nhanh chóng có số liên lạc của Phó Kiện Hoằng.
Ban đầu, tên giám đốc dự án Trường Niên từ chối đây đẩy, không chịu giúp đỡ, ấy mà khi thái tử Nam Thành tiết lộ anh nắm đầy đủ chứng cứ việc hắn cùng vợ mình hợp tác mua bán thông tin giá thầu, hắn liền xuống nước, bảo anh cần gì cứ ghé công ty rồi bàn.
Xe vừa dừng ngay cổng chính trụ sở Trường Niên, Phó Kiện Hoằng đã đích thân xuất hiện đón tiếp. Dù sao dự án nghìn tỷ kia đang bước đầu thi công, nếu chuyện gian dối này xì hèm ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng hai bên.
Hạo Nhiên ngông nghênh chẳng quan tâm thì cũng đành, nhưng hắn lại khác, trên có anh trai, dưới có em gái, không cẩn thận là mất ghế nóng chứ đâu đùa.
Đưa hai người khách vào phòng riêng xong, Phó Kiện Hoằng gọi về chi nhánh dưới tỉnh, bảo họ lệnh nhân viên kỹ thuật trích xuất dữ liệu lưu trữ ngày hôm qua, gởi vô email của hắn.
Tầm mười phút sau, file ghi hình được chuyển tới. Cả ba đôi mắt chằm hăm nhìn chiếc laptop. Phó Kiện Hoằng tua liên tục tới khung giờ gần xảy ra vụ tai nạn và chờ đợi.
Phân cảnh kinh hoàng từ đoạn video khiến Hạo Nhiên bất giác nhói tim đau. Hình ảnh chiếc tải lớn đang chạy bình thường đột nhiên tăng tốc, đâm sầm vào chiếc ô tô Thiên Thuận cầm lái cho thấy đó là một tai nạn chủ ý.
- Cậu copy sang đây giúp tôi nhé. – Chu Hà đưa chiếc USB cho Phó Kiện Hoằng.
Tên giám đốc dự án lật đật làm y lời tay cảnh sát. Xem bộ, nhiệm vụ của hắn tới đây chấm dứt. Chỉ mong Hạo Nhiên giữ kín chuyện kia, đừng nói lung tung kẻo toi đời hắn.
Lúc khách toan ra về, Phó Kiện Hoằng chạy theo tóm Hạo Nhiên lại, bắt anh hứa quên hết thảy những việc liên quan đến gói thầu an ninh.
- Tôi không để ý công ty anh là đơn vị thi công camera giao thông quãng đường đó, cái cũ còn chưa xong mà bắt qua cái mới rồi ngâm dấm đấy. – Hạo Nhiên bực dọc xài xể.
- Trời đất, tôi cũng muốn mau lẹ hoàn thành, mỗi tội vốn ngân sách rót chậm chạp, buộc lòng phải chờ. – Hắn nhăn nhó phân trần.
- Anh bỏ tiền làm trước và nhà nước thanh toán sau chứ. Nếu yếu tài chính thì thôi, nhường bên khác thực hiện, cứ nhảy vào giành.
Dứt lời, Hạo Nhiên rảo bước đi thẳng. Phó Kiện Hoằng ú ớ, ráng hít thở thật sâu để bình tĩnh.
Hắn biết tài chính nhà hắn chẳng thể so với Nam Thành nhưng tên ngậm thìa vàng này sao có thể khinh khi Trường Niên quá mức. Dẫu vậy, hắn vẫn hiểu anh đã ngầm đồng ý xóa bỏ cái chứng cứ đấu thầu kia.
Hắn không rõ Tử Hân sơ hở thế nào mà chồng cô biết tuốt tuồn tuột nữa. Hai vợ chồng nhà Nam Thành kể cũng ngộ, vợ đem lòng quyến luyến tình cũ, to gan bán đứng chồng. Còn chồng thì biết tỏng tòng tong cứ ngó lơ, im lặng mặc kệ cô ấy tác oai tác quái.
- Tử Hân, cậu nên trân trọng chồng cậu, đổi lại là tôi, nếu vợ tôi làm vậy, tôi không tha thứ nổi đâu. – Phó Kiện Hoằng lầm rầm.
Rời khỏi Trường Niên, cả hai chia tay nhau. Chu Hà đem đoạn video về cơ quan tiếp tục xác minh các mối quan hệ của gã tài xế tên La Nhật bởi qua điều tra ban đầu, hắn và Thiên Thuận lẫn Tử Hân chưa từng quen biết, nếu cố tình gây án chỉ có thể là do người khác thuê mướn.
- Giờ mình quay xuống bệnh viện ME hay sao ạ? – Lưu Nhược Bân nhỏ giọng hỏi.
- Về biệt thự, tôi lấy ít quần áo cho tôi và Tử Hân. – Hạo Nhiên mệt mỏi đáp.
Lưu Nhược Bân vâng dạ rồi nhấn ga vọt đi. Tuy sáng nào hắn cũng tới đưa Hạo Nhiên đến công ty nhưng chẳng bao giờ giáp mặt Tử Hương vì cô luôn ở trong nhà. Mỗi hôm qua là gặp cô sánh vai cùng Lý Hạo Nam vào bệnh viện.
Do đứng cách xa thành thử hắn chỉ thoáng thấy dáng cô thôi. Dẫu buồn rất nhiều nhưng nhìn cô hạnh phúc đủ đầy, hắn đành tự an ủi bản thân mà thầm chúc phúc cho người mình thương.