Chương 165 - Sao Băng Qua Trời

Sáu giờ sáng, ngoài hành lang bệnh viện đã xôn xao. Suốt đêm hôm qua, Hạo Nhiên nào dám ngủ, cứ ngồi nhìn xem Tử Hân còn thở hay thôi để kêu bác sĩ cho kịp, thành thử bây giờ, anh gục đầu trên tay cô, ngủ như chết, mãi khi điện thoại trong túi rung lần thứ hai, mới giật mình tỉnh giấc.

Thấy màn hình hiện lên tên Chu Hà, anh vội vàng lui ra ngoài và nhấn nút nghe.

-        Phòng em dâu nằm tầng bao nhiêu nhỉ? Anh đang đứng trước cửa phòng cấp cứu đây. – Chu Hà hỏi ngay khi Hạo Nhiên bắt máy.

-        Tầng ba ạ. Phòng số…

Hạo Nhiên chưa dứt câu, chiếc điện thoại xịn xò liền tắt ngúm vì hết pin. Tuy thế, anh tin Chu Hà sẽ hỏi thăm mà tìm được.

Lúc này, Tô Mộc Linh vừa xách đồ ăn tới, nếu anh đoán không lầm, có lẽ cô khóc nhiều lắm, mắt mới mọng vậy. Tử Hân của anh chọn bạn chẳng nhầm.

-        Anh dùng đi nhé. Lát nữa bác sĩ ghé thăm khám cho cô ấy. Anh Thiên Thuận tối qua sốt mấy cơn liền.

Nói đến đó, Tô Mộc Linh lại rươm rướm nước mắt. Hạo Nhiên cũng cảm thông với cô, quen hai người bạn thì cả hai đồng loạt nhập viện trong tình trạng nguy kịch, khó trách tâm trạng cô hỗn loạn dẫu rằng là một bác sĩ sắp cấp bằng.

-        Không sao đâu Mộc Linh. À. Cô canh chừng Tử Hân giúp tôi nhé, tôi xuống đón anh Chu Hà. – Hạo Nhiên dịu giọng ủi an và nhờ vả.

-        Cảnh sát Chu?

-        Phải.

Thấy Tô Mộc Linh mỉm cười, mở cửa vào phòng Tử Hân, Hạo Nhiên tranh thủ chạy lẹ. Đến cuối hành lang thì gặp Chu Hà từ thang máy bước ra.

Trông bộ dạng cậu ấm đầu bù tóc rối, áo quần xộc xệch khiến Chu đầu sọ nhìn đau cả mắt, thần tượng tổng tài ngàn tỷ hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn ông chồng số khổ mà thôi.

-        Anh, em định xuống dẫn anh lên. – Hạo Nhiên cố gượng cười thay lời chào.

-        Ừ, anh ghé thăm em dâu chút. – Chu Hà vừa nói vừa theo chân thằng em kết nghĩa.

Đoạn đường từ thang máy tới phòng hồi sức không quá xa nhưng cũng đủ để Chu Hà trình bày lý do vì sao hắn xuất hiện tại đây với Hạo Nhiên.

Số là đêm hôm qua, cấp trên nhận được công văn khẩn yêu cầu cảnh sát tỉnh J phối hợp điều tra vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trên tuyến đường giáp ranh hai tỉnh bởi nghi ngờ có dấu hiệu phạm tội chứ chẳng giống sự cố bình thường.

-        Anh nói có người cố ý hại vợ em ư? – Hạo Nhiên túm tay Chu Hà kéo lại, gặng hỏi.

-        Tụi anh nghĩ vậy, các dấu vết ở hiện trường cho thấy chiếc xe tải cố tình đâm thẳng vô xe giám đốc Du Thiên Thuận. – Hắn đáp.

-        Tên tài xế đó hiện giờ đang ở đâu? – Giọng Hạo Nhiên gấp gáp.

Chu Hà thở hắt một cái, bực bội báo tin rằng kẻ gây tai nạn kia chết ngay trên đường cấp cứu, bây giờ phía cảnh sát phải lần mò điều tra cặn kẽ.

Nỗi lo sợ bỗng chốc choáng ngợp tâm trí Hạo Nhiên, nếu đúng như Chu Hà nghi ngờ thì hẳn kẻ ấy đã âm thầm theo dõi mới biết rõ lịch trình Tử Hân di chuyển và xuống tay hãm hại cô. Hoặc hắn thù vợ anh hay Thiên Thuận, hoặc hắn được ai khác thuê mướn.

-        Mình vào thôi. – Hạo Nhiên đẩy cửa, quay lui bảo Chu Hà.

Nhác thấy Tô Mộc Linh đang chỉnh chăn cho Tử Hân, Chu đầu sọ khe khẽ cúi chào. Cô gật đầu đáp lễ, dạt qua một bên nhường chỗ.

Hết nhìn Tử Hân rồi nhìn Hạo Nhiên, Chu Hà đâu biết nói gì thêm ngoài cách nắm chặt vai người anh em, tỏ ý động viên.

Lát sau, cả ba lui ra ngoài để bác sĩ thăm khám. Vì bệnh viện này thuộc hàng cao cấp, trang thiết bị hiện đại đầy đủ, đội ngũ y bác sĩ giỏi và lành nghề, hơn nữa tình hình Tử Hân không diễn biến xấu nên Hạo Nhiên quyết định giữ cô tại đây điều trị chứ chẳng chuyển đi.

-        Trưa nay, anh Thiên Thuận sẽ được chuyển lên bệnh viện thành phố. – Tô Mộc Linh ngồi xuống băng ghế chờ, khẽ cất tiếng.

-        Tông mạnh cỡ đó mà hai người họ hãy còn mạng là phúc báu lắm, xe cộ bấy bá hết. May thay tài xế chiếc ô tô chiều ngược chỉ bị thương nhẹ. – Chu Hà lắc đầu, tặc lưỡi.

Trò chuyện hồi lâu thì bỗng Chu Hà có điện thoại, sau khi lánh sang một góc to nhỏ trao đổi, hắn quay lại, chào tạm biệt Tô Mộc Linh cùng Hạo Nhiên để theo đoàn điều tra đến hiện trường lần nữa.

-        Thôi, anh đi đây, hai người cố gắng nhé, em dâu tinh thần mạnh mẽ, chắc chắn vượt qua.

Tiếp đó, hắn than van, rằng cả đoạn đường vắng tanh chỉ có mỗi cái container chất hàng của Trường Niên mà giờ xin xem camera họ cứ làm khó, bảo phải xin phép sếp tổng này nọ.

-        Ý anh là tập đoàn Trường Niên của cha con Phó Kiện Hoằng? – Hạo Nhiên lật đật hỏi.

-        Chính nó đấy, chảnh lắm, bảo vệ kho kiểu y như phó giám đốc vậy. – Hắn hất hàm.