Chương 164 - Sao Băng Qua Trời

Khi Tô Mộc Linh và Hạo Nhiên quay ra thì bắt gặp Lý Hạo Nam cùng Tử Hương đang hối hả tiến lại.

-        Anh ấy trong đó ạ, ba vô đi. Con qua bên vợ con.

Hạo Nhiên thều thào cất mép nói và lủi thủi nhấc chân. Tô Mộc Linh cũng cúi chào, thẳng xuống phòng trưởng khoa.

Nhìn anh như vậy, trái tim Tử Hương bất giác nhói đau. Cố nén cơn xúc động, cô theo Lý Hạo Nam và bác sĩ vào phòng thăm Thiên Thuận.

-        Tình hình thế nào vậy bác sĩ? – Lý Hạo Nam lo lắng hỏi.

-        Cậu ấy bị đa chấn thương, tuy phẫu thuật thành công nhưng vẫn chưa nói trước được. Đội ngũ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Đôi mắt Lý Hạo Nam nhắm lại, môi ông mím chặt lộ rõ vẻ đau lòng. Đứa trẻ này sinh ra vốn lành lặn, cớ sao giờ biến thành bộ dạng thế kia.

Chiều nay ông gặp khách hàng và về hơi muộn, thấy nhà chỉ có mỗi Tử Hương, ông cứ tưởng vợ chồng Hạo Nhiên hẹn nhau ăn uống ở ngoài chứ nào hay biết gì.

Mãi lúc xem thời sự mới tá hỏa là Thiên Thuận cùng Tử Hân gặp nạn nên ông đưa vợ đến luôn bởi Tử Hương cứ nằng nặc đòi đi chung.

Biết chẳng thể nấn ná quá lâu, Lý Hạo Nam dằn lòng, xoay lưng cất bước để sang thăm Tử Hân. Thấy Cảnh Lâm ngồi trên băng ghế chờ, ông hạ giọng vỗ vai hắn.

-        Cậu cố gắng chăm sóc Thiên Thuận nhé, công việc có ảnh hưởng không?

-        Cháu sắp xếp được ạ, cháu sẽ bên cạnh cậu ấy, chủ tịch đừng lo.

Cảnh Lâm vừa dứt lời, Hạ Tiểu Kỳ bỗng nhiên xồng xộc lao đến, mồ hôi mồ kê ướt hết tóc tai, mặt tái xanh tái mét. Bản thân cô nghe tin xong là chạy liền, thiếu điều muốn nín thở.

-        Cháu chào chủ tịch, phu nhân, chào luật sư Cảnh. Thiên Thuận anh ấy sao rồi ạ?

Thay mặt mọi người, vị bác sĩ lần nữa nói tất tần tật tình hình hiện tại của bệnh nhân cho Hạ Tiểu Kỳ nắm rõ. Cô nghe tới đâu thì mưa nước mắt tới đó.

Chờ khi cô nàng bình tâm, Cảnh Lâm mới dám dẫn vào gặp mặt thằng bạn số khổ.

-        Anh ấy đưa chị Tử Hân đi đâu vậy? Mọi thường lái xe cẩn thận lắm mà. – Hạ Tiểu Kỳ đau lòng nắm tay người thương, khóc hu hu.

-        Cậu ấy có cho tôi hay đâu. Đến lúc nghe tin, tôi tưởng tai mình bị ù. – Cảnh Lâm bất lực đáp.

Thế là, bất chấp chàng luật sư hết lời khuyên nhủ, Hạ tiểu thư nhất quyết đòi bám trụ chăm sóc tình trong mộng với lý do nếu về nhà, cô cũng lo lắng không an giấc, khéo gọi Cảnh Lâm năm, mười phút một lần lại thành đứa dở hơi.

Cách đó năm căn phòng, gia đình nhà họ Lý đứng như mặc niệm nhìn cô con dâu mới cưới được vài tháng nằm tựa người chết trên giường.

Tử Hương chẳng dám tin người trước mặt mình là Tử Hân bởi hôm qua dạo bộ cùng nhau, cô ấy vẫn tràn đầy sức sống, còn vung tay đánh cướp nữa cơ.

-        Ngày mai xem tiến triển sao rồi ba sẽ bảo chuyển vợ con và Thiên Thuận lên bệnh viện quốc tế trên thành phố K điều trị, cần thì ra nước ngoài, để ở đây ba không yên tâm. – Lý Hạo Nam quay sang Hạo Nhiên, nói khẽ.

-        Vâng ạ. Ba với dì về nghỉ ngơi. Ở đây đã có con. Ba à, từ đây tới lúc vợ con bình phục, con không có tâm trạng đi làm ạ.

-        Đừng bận tâm. con cứ ở cạnh Tử Hân chăm sóc cho con bé.

Nói xong, Lý Hạo Nam buồn bã dắt tay Tử Hương ra ngoài. Cô chẳng thể mở miệng cất lên một lời động viên hay an ủi anh dẫu rằng rất muốn.

Chỉ còn lại hai vợ chồng, Hạo Nhiên kê ghế ngồi sát bên Tử Hân. Mái tóc dài đen mượt của cô bị cạo mất nhưng gương mặt hãy còn nguyên vẹn và quan trọng là cô vẫn thở.

Anh hận Thiên Thuận thật nhiều, nếu không phải đi cùng anh ta, vợ anh đâu gặp tai nạn.

-        Tử Hân, em định bỏ trốn với người đàn ông đó sao? Cả hai đang chơi trò gì thế này?

Anh nắm chặt tay cô, mong sức sống từ mình có thể truyền bớt sang, giúp cho cô nhanh chóng bình phục. Năm ấy, anh tận mắt chứng kiến mẹ mình ngã cầu thang và chết trên vũng máu đã quá sức chịu đựng. Giờ nếu cô có mệnh hệ nào, anh làm sao vượt qua nổi.

Trong căn phòng phủ màu trắng tang thương lạnh ngắt, tiếng khóc rấm rứt của Hạo Nhiên sầu thảm vẳng lên. Bản thân anh thà rằng Tử Hân mãi bình an, khỏe mạnh dù cứ xa lánh, dằn vặt, bạc ngược anh suốt kiếp cũng cam lòng, hơn là anh phải vĩnh viễn mất cô, không được nhìn thấy cùng nghe tiếng nói.