Chương 163 - Sao Băng Qua Trời

Liếc nhìn đồng hồ thấy đã hơn bốn giờ chiều, Hạo Nhiên rút điện thoại gọi Lưu Nhược Bân đánh xe lại cửa chính rước mình và vội vã thu xếp tài liệu. Hôm nay chẳng được ăn sáng cùng vợ, anh cứ cảm giác tiếc nuối thành thử muốn về sớm một chút làm nũng với cô.

Mới xách cặp định vọt đi thì nghe chuông điện thoại bàn réo rắt. Hạo Nhiên chau mày, phiền chán nhấc lên nghe. Đầu máy bên kia là giọng cô lễ tân công ty.

-        Trưởng phòng, vừa có người gọi báo tin vợ anh gặp tai nạn ô tô ở giáp ranh hai tỉnh H, J, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện đa khoa ME ạ.

Trời đất quanh Hạo Nhiên sụp đổ hoàn toàn khi nhận hung tin. Rõ ràng buổi sáng Tử Hân còn ngồi trong phòng ăn mì xào với Tử Hương, chẳng nói trước sẽ ra ngoài. Rốt cuộc cô đi đâu mà xuống tận tỉnh H chứ.

Buông tay mặc chiếc điện thoại bàn rơi treo tòn teng trên dây xoắn, Hạo Nhiên vụt chạy khỏi phòng, thẳng tới thang máy. Bàn tay nhấn số mấy lần trật vuột vì quá run rẩy.

Khó khăn lắm anh mới cưới được cô, anh không cam tâm đánh mất cô. Anh hận bản thân không thể khảm cô lên người để chở che bảo vệ.

-        Mau…mau, chở tôi tới bệnh viện đa khoa ME tỉnh H. – Anh lập cập hối Lưu Nhược Bân ngay khi vừa mở cửa xe.

-        Vâng ạ.

Thấy cậu chủ lập cà lập cập, Lưu Nhược Bân cũng đâu dám nhọn miệng hỏi han, cứ cun cút như anh bảo, tập trung ôm vô lăng.

Tuy anh giục giã bắt tăng tốc độ nhưng hắn vẫn điều khiển xe đúng quy định, thiếu gia cả ngàn tỷ của Nam Thành xảy ra chuyện thì Lý Hạo Nạm đòi mạng hắn mất.

Vừa đến bệnh viện, Hạo Nhiên vội nhảy khỏi xe, chạy thẳng vào trong tìm người. Khi biết anh là chồng Tử Hân, cô nhân viên y tế liền hướng dẫn, đưa anh lên lầu.

Lúc cánh cửa phòng hé mở, nhìn cô vợ yêu quý nằm bất động trên chiếc giường phủ ga trắng toát, xung quanh toàn dây ống cùng máy móc khiến Hạo Nhiên bước không vững.

Dải băng quấn đầu và chân Tử Hân đủ cho anh biết cô phải trải qua những gì. Sáng nay, vợ anh hãy còn đẹp đẽ mà bây giờ thành thế này.

-        Tử Hân, vợ anh, anh tới rồi, em ơi…

Hạo Nhiên nắm lấy tay cô, khóc òa y hệt đứa trẻ. Giây phút này, anh đổ hết tội lỗi lên đầu mình vì đã chẳng thể bảo vệ cô như lời hứa trong ngày trọng đại.

Lát sau, tâm tình hơi ổn định, anh mới trở ra, lấy điện thoại toan báo về nhà nhưng chưa kịp thao tác thì Lý Hạo Nam gọi trước.

-        Ba à. Tử Hân gặp nạn…

-        Ba có xem tin tức trên thời sự, ba và dì con trên đường đến đây. Vợ con thế nào? Còn Thiên Thuận, con nghe tình hình của nó không? – Giọng Lý Hạo Nam gấp gáp xen lẫn lo lắng.

-        Thiên Thuận ư? Anh ấy đi với vợ con ạ? – Hạo Nhiên ngu ngốc thắc mắc.

-        Phải, cái xe ba mua cho nó nát bét, thời sự đọc tên hai đứa luôn mà.

-        Đợi con hỏi thăm xem sao, con chẳng rõ nữa.

Dứt lời, Hạo Nhiên vội vàng cúp máy. Hóa ra, Tử Hân ở cùng Thiên Thuận. Anh cứ ngỡ sau cái hôm bị ruồng rẫy ấy, cô đã chết tâm với người đàn ông đó chứ ngờ đâu họ vẫn hẹn hò qua lại.

Đang định kiếm người dò thông tin thì anh nhác thấy bóng cô thực tập sinh Tô Mộc Linh tiến gần, vẻ mệt mỏi hốc hác hiện rõ trên gương mặt lai xinh đẹp.

-        Anh Hạo Nhiên. – Tô Mộc Linh dừng bước, lịch sự cúi chào.

-        Ừ. Chào cô. Là cô gọi về công ty tôi à? – Hạo Nhiên lạt giọng hỏi.

-        Đúng. Tôi không có số anh.

-        Tình hình vợ tôi ổn chứ?

-        Anh yên tâm, phẫu thuật thành công tốt đẹp, chờ cô ấy tỉnh thôi.

Tô Mộc Linh cố gắng trấn an người nhà bệnh nhân để anh bớt lo lắng, trông bộ dạng xất bất xang bang của anh hiện tại đã tội nghiệp lắm rồi.

Khi nghe anh hỏi thăm Thiên Thuận, cô hơi ngớ người nhưng cũng trình bày rõ bởi chuyện Thiên Thuận và Tử Hân ngồi chung một chiếc xe, thời sự đã đưa tin.

-        Anh ấy bị nặng lắm, vẫn đang tích cực theo dõi. – Tô Mộc Linh cúi đầu.

-        Giờ có thể thăm không?

-        Tôi đưa anh đi.

Cô nói và quay lưng bước trước, Hạo Nhiên theo sát phía sau. Phòng đơn mà Thiên Thuận nằm cách phòng Tử Hân chỉ năm căn. Bên trong, Cảnh Lâm đang ngồi đó, sát cạnh giường. Thấy đôi nam nữ xuất hiện, hắn lập tức đứng lên.

-        Luật sư Cảnh đến lúc nào thế? – Hạo Nhiên buông tiếng hỏi thay lời chào.

-        Cũng vừa thôi, phẫu thuật xong tôi mới nhận tin báo. – Cảnh Lâm đáp.

Với tay chỉnh tấm vải phủ trên người Thiên Thuận, nước mắt Tô Mộc Linh bất chợt men khóe mi rơi xuống, cô sụt sùi.

-        Lúc thấy họ, tôi chẳng tin vào mắt mình nữa.

-        Không sao đâu. Cả hai đều rất mạnh mẽ, họ sẽ tỉnh nhanh thôi. May là có cô, cảm ơn cô Mộc Linh. – Cảnh Lâm dịu giọng.