Chương 162 - Sao Băng Qua Trời
- Anh, mình đừng trốn. Chưa có gì chắc chắn rằng Lý Hạo Nam đã biết, có lẽ xưa nay ông ta vẫn luôn tìm để thủ tiêu hắn và đây là trùng hợp. Em không tin ông ta dám hại em ngay trên địa bàn tỉnh J. Mai này, mình cẩn thận chút. Em sẽ tiếp tục lần theo dấu tội ác.
Nhìn ánh mắt kiên định ấy, Thiên Thuận biết mình chẳng thể nào lay chuyển nổi, đóa hoa sen của anh thay đổi rồi. Cô bây giờ có chính kiến, tính toán riêng cô.
Thế là, anh đành cho xe chạy vòng sang tỉnh H kế bên, xong từ đó đi về tỉnh J, đề phòng Lý Hạo Nam phát hiện.
Tận ba giờ chiều, cả hai mới bắt đầu rời địa phận tỉnh H, khúc giáp ranh giữa hai tỉnh khá vắng, đồng không mông quạnh nên Thiên Thuận lái xe với tốc độ hơi nhanh bởi thấy đường sá rộng, hạ tầng giao thông cũng tốt.
Đang chạy thì bỗng chiếc tải lớn đằng sau đột nhiên tăng tốc lao như bay về phía đuôi xe Thiên Thuận. Sau cú tông mạnh phát ra âm thanh long trời lở đất, xe anh tiếp tục mất lái lao luôn vào chiếc ô chiều ngược lại.
Phút đứng trước cửa tử thần, anh chỉ còn biết buông tay khỏi vô lăng, choàng nguyên người qua che chắn cho Tử Hân.
Thiên Thuận chỉ kịp nhìn gương mặt đầy máu của Tử Hân vài giây rồi nhắm nghiền hai mắt, anh thế mà để cô tổn thương nặng nề.
Dòng xe rải rác từ hai phía lên vì vụ tai nạn thảm khốc phải dừng dài đường. Tiếng người la hét gọi hỗ trợ, tiếng xe cấp cứu lẫn còi cảnh sát hú vang.
Hai chiếc xe cứu thương chạy vun vút trên đường. Trong tích tắc đã đến bệnh viện gần đó.
Trước cửa phòng cấp cứu, đội ngũ y tế nhận tin báo đang đứng chờ sẵn, người bị nạn vừa đưa xuống liền chuyển ngay vào.
Nhác thấy đôi dáng người quen thân nằm thẳng đơ trên băng ca, máu nhuộm đỏ quần áo lẫn mặt mày làm Tô Mộc Linh gần như chết lặng. Cô không hiểu vì sao họ lại ở cùng nhau nữa.
Với danh nghĩa bác sĩ tương lai, Tô Mộc Linh nhanh chóng gạt bỏ cảm xúc, cùng các y bác sĩ chuẩn bị tiến hành ca mổ cứu người khẩn cấp.
Là một sinh viên xuất sắc nên trong quá trình thực tập tại bệnh viện, cô tham gia phụ giúp khá nhiều ca phẫu thuật lớn nhỏ. Có ngờ đâu bệnh nhân lần này chính là Tử Hân.
Quá trình phẫu thuật diễn ra khá lâu bởi Tử Hân bị tổn thương vùng đầu lẫn hai chân. Nhìn cô bạn ngọc ngà biến thành bộ dạng thảm thương khiến Tô Mộc Linh đau nhói tim gan.
Kết thúc khoảng thời gian căng thẳng, Tử Hân được đưa thẳng lên phòng hồi sức tích cực. Tuy tạm thời bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng Tô Mộc Linh vẫn lo lắng lắm bởi cô bạn đang rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
- Bệnh nhân Du Thiên Thuận thế nào rồi ạ?
Tô Mộc Linh vội hỏi ngay khi bác sĩ thực hiện ca mổ khẩn cứu Thiên Thuận bước ra. Ca phẫu thuật của anh kéo dài hơn Tử Hân bởi dùng thân che chắn cho cô mà bị thương rất nặng.
- Phẫu thuật thành công nhưng phải theo dõi thêm. – Vị bác sĩ đứng tuổi cất tiếng.
Nghẹn ngào là những gì còn lại trong Tô Mộc Linh, cô vội chạy đến nhà vệ sinh, giam mình khóc nức nở. Tại sao chuyện kinh hoàng này có thể đổ xuống trên cả hai. Anh đưa cô ấy đi đâu mà hóa thành nông nỗi.
Vì hai chiếc điện thoại xịn xò đã bể nát bét nên cảnh sát vẫn chưa liên lạc được người nhà nạn nhân, họ cũng chẳng biết Tử Hân là con dâu Nam Thành, Thiên Thuận là giám đốc công ty Hưng Thuận, thành thử sau khi bình tĩnh, Tô Mộc Linh mới tìm số máy bàn hai công ty mà gọi báo tin bởi cô chỉ có mỗi số của Thiên Thuận và Tử Hân chứ nào giao du với bạn bè hay người thân họ.
Lúc này, ngay bàn lễ tân, Cảnh Lâm đang đứng chọc ghẹo cô nhân viên trẻ thì đột nhiên điện thoại cố định réo vang, thấy cô nàng bận việc nên hắn xoay lưng. Vừa dời bước bỗng nghe tiếng gọi hoảng loạn.
- Phó giám đốc Cảnh, giám đốc Thiên Thuận gặp tai nạn ở tỉnh H, nghe bảo nghiêm trọng lắm ạ.
- Cô…cô nói gì? – Cảnh Lâm quay đầu, tái mặt lắp bắp.
- Người ấy báo hiện tại giám đốc nằm ở bệnh viện đa khoa ME thuộc tỉnh H.
Tựa như nghe sét đánh giữa trời quang, Cảnh Lâm vội vã chạy ra lấy xe rồi thẳng tiến về tỉnh H.
Sáng nay hắn bận túi bụi ở văn phòng luật, đầu giờ chiều tới công ty đã chẳng thấy Thiên Thuận, anh chớ hề nói trước rằng anh có việc ở đó. Cuộc đời bạn hắn còn chưa đủ khổ sao mà lại gặp thêm thảm nạn.
- Thiên Thuận, cậu phải bình an đấy, nếu không, tôi sẽ không làm anh em với cậu nữa. – Hắn cố ngăn dòng nước mắt, tập trung ôm vô lăng.