Chương 161 - Sao Băng Qua Trời

Sớm hôm nay, vì có cuộc họp quan trọng dưới tỉnh nên Lý Hạo Nam với Hạo Nhiên rời nhà từ sớm, bữa sáng không động đũa. Vốn dĩ là đi sẵn từ chiều qua, nghỉ ngơi một đêm cho khỏe rồi vào họp nhưng cả cha lẫn con đều chẳng nỡ xa vợ, ráng chịu nhọc chút.

Chờ họ rời khỏi nhà, Tử Hân gấp gáp ăn vội dĩa mì xào, xong vọt lên lầu chuẩn bị và gọi taxi. Thiên Thuận hẹn cô tới ngay góc ngã tư chờ anh để tránh người khác bắt gặp, mất công lùm xùm.

Trông thấy chiếc ô tô quen thuộc đậu gần đèn đỏ, Tử Hân liền chỉ cho tài xế, đồng thời tranh thủ móc ví trả tiền luôn. Xe mới dừng, cô nhanh chóng nhảy xuống, chui vô ghế phụ.

-        Anh chờ em lâu không? Cũng may cha con họ đi sớm. – Tử Hân vừa thở vừa nói.

-        Chỉ năm phút thôi. – Thiên Thuận mỉm cười, nhẹ quay vòng vô lăng.

Cách đó một đoạn, Dương Mỹ Tranh chứng kiến tất cả. Hôm qua, Tử Hân đột ngột xuất hiện và ghi lại địa chỉ trên mảnh giấy, sáng nay Thiên Thuận vào dặn dò cấp dưới vài việc thì rời công ty luôn nên cô lấy làm lạ, lẳng lặng bám theo đến đây.

-        Lạc Tử Hân, cô cướp mất anh Hạo Nhiên của tôi, giờ định ẵm luôn Thiên Thuận hả? Cô…thật tham quá đấy. – Dương Mỹ Tranh lầm bầm.

Hạ tầng giao thông tỉnh P vẫn chưa tốt lắm, nhiều đoạn đường đặt biển cảnh báo, buộc người lái xe cẩn thận tốc độ và quan sát thành thử Thiên Thuận không dám phóng nhanh vượt ẩu, bởi cạnh anh còn có Tử Hân, người mà anh thật tâm muốn bảo vệ đến từng chân tơ kẽ tóc.

Vừa tới cổng làng đã thấy dân tình túm tụm, bàn tán xôn xao cả một khoảng khiến xe chẳng di chuyển tiếp được, cảnh sát đứng dài đường. Tử Hân nhăn trán quay sang nhìn người kế bên.

-        Anh, mình xuống đi bộ nhé.

-        Em cứ ngồi yên, chờ anh hỏi thử. Sao cảnh sát phong tỏa cả làng nhỉ?

Thiên Thuận nói và mau mắn nhảy khỏi xe, hòa vào đám người nhốn nháo. Sau khi thu thập thông tin quan trọng, anh trở lại, cầm chặt tay cô, hạ giọng.

-        Tử Hân, họ bảo đêm qua nhà Trương Tán bị cháy, không còn ai sống sót, chúng ta…muộn rồi.

Từng câu nói của Thiên Thuận chẳng khác nào búa bổ vào đầu Tử Hân. Chuyện này sao mà hy hữu đến vậy. Bao nhiêu công sức cô hy sinh tới bây giờ hóa thành vô nghĩa hết ư.

-        Anh có hỏi nhà họ bao nhiêu người không? – Cô rưng rưng nước mắt nhìn anh.

-        Tổng cộng năm người, trong đó có một bé gái bảy tuổi. – Anh đáp.

Đôi môi Tử Hân mím chặt, toàn thân cô run lên bần bật, nỗi nghẹn ngào ép tim hại cô hít thở khó khăn, nước mắt thi nhau tuôn trào nhưng miệng chẳng thốt nên tiếng khiến Thiên Thuận hoảng hốt.

Biết ký ức kinh hoàng năm xưa đang chế ngự tâm trí cô, anh vội vàng quay xe, lao nhanh ra mảnh đất trống cách xa ngôi làng rồi choàng tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ về trấn an.

-        Bình tĩnh em, em đừng kích động.

Khóc một thôi một hồi, Tử Hân mới dần lấy lại tinh thần. Thiên Thuận mở cửa xe, dìu cô ra ngoài hít thở chút khí trời. Chuyện thành nông nỗi này, anh chẳng biết tính sao nữa.

-        Tử Hân, chúng ta cùng nhau bỏ trốn nhé, em với anh, chúng ta hãy đi thật xa và sống bên nhau, hãy buông bỏ hết mọi hận thù được không em? – Anh nắm tay cô, tha thiết cầu xin.

-        Anh…tại sao chứ? Thù hận là anh nói với em, kế hoạch đều do anh vạch, cớ gì anh muốn buông xuôi? Em bị dồn đến mức này, em không cam tâm. – Cô hét lên.

-        Nhưng Lý Hạo Nam sẽ giết chúng ta mất. Tử Hân, cả nhà Trương Tán năm mạng người vùi trong biển lửa, em nghĩ do chập điện ư?

Nghe anh hỏi, cô liền tỉnh hồn. Phải rồi, chắc ông ta biết và đi trước một bước. Nếu chiều hôm qua cô liều mạng xuống đây hẳn đã kịp. Có điều, cô đâu thể mang họ bên mình mà bảo vệ nhân chứng, ông ta cũng giết họ thôi. Giọt nước mắt bất lực rơi thánh thót trên nền cỏ úa.

Lý Hạo Nam nhanh nhạy bắt thông tin như vậy, cô theo Thiên Thuận bỏ trốn thì xác suất thoát khỏi là bao nhiêu phần trăm.

Còn chưa kể tới Hạo Nhiên, anh mà phát cơn điên, không biết gây ra chuyện đáng sợ gì, kề cận nhau bao nhiêu năm, cô hiểu tính tên chồng ấy hơn ai hết, ôn thuận hiền lành nhưng thẳm sâu luôn ẩn chứa mùi dã thú, kích thích chút xíu sẽ nổi lên ngay.

-        Tử Hân, anh thà bản thân nhảy xuống vực sâu cũng chẳng muốn nhìn em bị hại, mình đi ngay luôn nhé, hãy tin anh, anh nhất định lo lắng hết cho em.

Dứt câu, Thiên Thuận liền túm tay Tử Hân kéo về phía chiếc ô tô. Cô ngoan ngoãn ngồi vào, chờ khi xe vừa chuyển bánh, cô mới bình tâm, dịu giọng phân giải.