Chương 160 - Sao Băng Qua Trời

-        Tôi giúp anh gọi cảnh sát nhé. – Tử Hân mỉm cười nhìn hắn.

-        Làm ơn tha cho tôi, tôi còn vợ con nheo nhóc. – Hắn khóc lóc van xin.

-        Cút mau.

Cô lườm mắt, hung dữ rít lên. Tên cướp cám ơn rối rít, loạng choạng chạy mất. Tử Hương lúc này đã đến bên cạnh, lo lắng quan sát khắp cơ thể vợ Hạo Nhiên. Cô sợ anh đau lòng nếu như vợ anh bầm dập gì đó.

-        Tôi không sao, mình về thôi dì.

Đôi môi Tử Hân nở nụ cười tươi, trao chiếc túi cho Tử Hương và nắm tay kéo đi.

Cô tính đầu giờ chiều sẽ hẹn gặp Thiên Thuận, nói anh biết rồi cùng nhau khởi hành, chuyện hệ trọng liên lạc bằng điện thoại bất tiện, nhỡ đâu tai vách mạch rừng, Lý Hạo Nam nghe được lại cứa cổ cô thì công cốc.

Suốt cả buổi trưa, Tử Hân chẳng tài nào chợp mắt nổi, cô cứ chăm chăm nhìn đồng hồ. Ngay khi vừa đến giờ, cô liền gấp gáp rời nhà, lái xe chạy thẳng tới công ty Hưng Thuận. Tính ra, phòng làm việc của anh vẫn là nơi yên tâm bàn bạc nhất.

Trông thấy người mình yêu xuất hiện, Thiên Thuận mừng hơn trúng số, anh nằm mơ cũng không dám tin cô chủ động gọi hẹn gặp mình.

-        Em ngồi uống nước đã. – Anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô kéo sang phía bàn trà.

-        Thiên Thuận, em đang giữ địa chỉ nhà Trương Tán, mình xuống gặp hắn luôn nhé. – Cô hồi hộp chồm qua siết chặt tay anh.

-        Em…em nói sao? Ở đâu em có chứ? – Giọng anh hơi chút run run.

Hít một hơi thật sâu, Tử Hân kể cho Thiên Thuận biết rằng nhờ số tiền bán thông tin kia mà cô đủ tài chính treo giải thưởng trong giới thám tử, cuối cùng, kết quả đến khá nhanh.

Nghe cô hớn hở trình bày, đầu óc anh quay cuồng, hóa ra do cô quậy tưng lên như vậy nên Lý Hạo Nam mới hay. May mắn thay, ông chỉ tưởng do mỗi anh làm, không thì cô chết chắc.

-        Tử Hân, em dám tự mình hành động, nguy hiểm lắm em biết không? – Gương mặt anh lộ rõ vẻ tức giận.

-        Em vẫn bình an đấy thôi. Anh, giờ mình đi luôn nhé, em nôn nóng quá. – Cô cất tiếng giục giã.

-        Khoan đã, em à, ngày mai nhé, ngày mai anh đưa em đi. Em xem, đường từ đây xuống tỉnh Q khá xa, trời sắp xế chiều, lái xe tối tăm nguy hiểm, chưa kể em vắng nhà, Lý Hạo Nam với Hạo Nhiên sẽ nghi ngờ đấy.

-        Ờ. Đúng rồi, em quên mất. – Cô cúi đầu, xụ mặt.

Thiên Thuận dịu dàng rướn người, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc huyền. Tiếp đó, anh lấy giấy bút, bảo cô ghi rõ địa chỉ ấy để anh tra cứu đường sá, sáng mai xuất phát cho tiện.

Giây phút Tử Hân mở cửa đi ra thì chạm mặt Dương Mỹ Tranh đang hối hả ôm chồng hồ sơ tiến gần.

Đứng trước kẻ đã hại ba cô nhục mặt rời khỏi Nam Thành cũng như cướp mất người đàn ông cô hết dạ yêu thương khiến Dương Mỹ Tranh chỉ muốn đánh Tử Hân một trận nhưng cô biết rõ bản thân thua chắc, đành nuốt hận vào trong, thầm nguyền rủa.

Mải lo nghĩ chuyện quan trọng nên Tử Hân chẳng buồn để ý sắc mặt khó coi kèm ánh mắt sắc lẹm in lên cô, chỉ nhanh nhẹn lách sang mé bên nhường đường.

-        Anh ký giúp em ạ. – Dương Mỹ Tranh đặt tập tài liệu lên bàn, dịu dàng cất lời.

-        Được.

Thiên Thuận gật gù, chăm chú lướt vội từng con chữ trước lúc đặt bút. Ngay khi mọi văn bản đều ký xong, bất chợt có cơn gió từ cửa sổ lùa vào, thổi mảnh giấy Tử Hân ghi ban nãy bay vèo xuống sàn.

Dương Mỹ Tranh mau lẹ chạy theo nhặt lấy. Cô nhận ra nét chữ trên đó là do ai viết, đồng thời thoáng thấy địa chỉ kia nằm ở tỉnh P.

Đưa tờ giấy trả cho Thiên Thuận rồi đón lấy xấp hồ sơ, cô cúi chào anh và lui ra ngoài.

Mới ngồi vô ghế, điện thoại lại réo vang. Dương Mỹ Tranh lầm rẩm chửi rủa cái kẻ mặt dày cứ phiền nhiễu.

Tên đàn ông ấy là con trai bạn học cũ của ba cô, ngày xưa nghèo khổ, ba cô vay ông ấy ít tiền nhưng đã hồi vốn lời đầy đủ, ấy thế giờ khi họ sa sút, cứ vin dựa chuyện đó, bắt nhà họ Dương phải mang ơn, bám riết ba cô vay mượn mà không hề trả.

Cả tháng nay hắn gọi ba cô không bắt máy, đến nhà không ai mở cổng thì quay sang theo dõi cô, lết tới công ty dò hỏi số điện thoại cô, ỉ ôi khóc lóc. Cũng vì mua được cái sim số trùng ngày tháng sinh của Hạo Nhiên nên cô nào nỡ bỏ, nói với ba lại sợ ông lo, thành thử cố gắng chịu đựng.

Cứ cái đà này, hẳn cô phải nhờ mấy tay anh chị can thiệp, tặng hắn một bài học nhớ đời mới mong bản thân và gia đình yên ổn. Bao nhiêu sự cố dồn dập khiến cô quá mệt mỏi rồi, chẳng sức đâu chống chọi nữa.