Chương 159 - Sao Băng Qua Trời

Thế là cuối cùng, đám cưới xa hoa giữa vị lãnh đạo cao nhất tập đoàn Nam Thành và cô tiếp tân Lọ Lem cũng diễn ra dưới sự chúc phúc của mọi người. Chỉ trong giây phút, Tử Hương đã bước hai chân vào hàng ngũ giới thượng lưu.

Từ ngày cưới cô, tập đoàn làm ăn càng thuận lợi khiến cho Lý Hạo Nam thêm yêu chiều, cưng nựng nhưng bấy nhiêu đó khó khỏa lấp trái tim khuyết rỗng của cô gái trẻ bởi hằng đêm cô vẫn mơ tưởng con trai ông.

-        Anh về lúc nào sao em không hay kìa? – Tử Hương giật mình hỏi khi thấy Lý Hạo Nam ở ngay kế bên, đang ve vuốt mái tóc dài.

-        Hơi khuya, anh tính ở lại tỉnh mà sợ bỏ em cô đơn. – Ông dịu dàng hôn lên trán vợ.

-        Tính chất công việc, em đâu trách anh, đi đêm đi hôm nguy hiểm.

-        Ca lái xe cứng lắm, em đừng lo nhiều.

Lý Hạo Nam hạnh phúc ôm chặt Tử Hương. Với ông bây giờ, như vậy thật sự quá tốt, vật chất lẫn tình cảm đều đong đầy, quãng đời mai sau sẽ là tháng ngày êm ả. Ông vùi mặt trong tóc cô, ngủ một giấc tới sáng.

Lúc Lý Hạo Nam dắt tay Tử Hương xuống phòng ăn thì Hạo Nhiên lẫn Tử Hân đã ngồi đợi sẵn. Biết ông về muộn thành thử thấy khá trễ nhưng chẳng ai nỡ gọi, cứ ngóng cổ chờ.

Hai người đàn ông mau chóng ăn vội và xách cặp đến công ty.

Trông Tử Hương chỉ vui vẻ trước mặt Lý Hạo Nam, còn hầu hết thời gian ở nhà đều buồn bã khiến Tử Hân chạnh lòng xót xa, cô nhận ra cô gái này rất quyến luyến Hạo Nhiên.

Đều mang phận phụ nữ, có thích hay không vẫn còn chút cảm thông. Cảm giác chung đụng với người mình chẳng thật tâm yêu thương thật sự giống hệt địa ngục.

-        Dì, dì muốn dạo chơi một vòng không? – Tử Hân cất tiếng khi Tử Hương vừa định quay lên lầu.

-        Cũng được, mà…đi ngay luôn sao? – Tử Hương nhẹ giọng hỏi lại.

-        Vâng.

Tử Hân gật đầu, cười tươi, cốt ý tỏ vẻ thân thiện dù biết rõ giữa cả hai là khoảng trống khó lấp đầy. Tử Hương nhoẻn miệng đáp lễ rồi mau mắn chuẩn bị.

Nhìn cô vợ mong manh của Hạo Nhiên ôm lấy vô lăng, lao vun vút trên đường, Tử Hương vô cùng ngưỡng mộ. Thật tình, cô chẳng phải ghanh tị Tử Hân, chỉ ngưỡng mộ thôi.

Vợ Hạo Nhiên xinh đẹp, học hành đàng hoàng, biết đánh võ, còn từng sống và làm việc ở nước ngoài, quan trọng là cô ấy thờ ơ vẫn chiếm trọn trái tim anh, khiến anh nhọc công đeo đuổi.

Sau hồi lâu rảo khắp trung tâm mua sắm, tậu về kha khá quần áo các kiểu, hai nóc nhà họ Lý tiếp tục dắt nhau đi ăn. Tử Hương đâu ngờ một người sống trong gấm nhung từ bé như Tử Hân rất giống cô, khoái la lết hàng quán vỉa hè chứ chẳng thích nhà hàng sang trọng.

Ngày Hạo Nhiên trao sợi dây chuyền, tuy anh nói tặng quà chào mừng cô trở thành thành viên Lý gia nhưng Tử Hương vẫn đôi phần nuôi hy vọng rằng anh có chút xíu tình nam nữ với mình.

Ấy mà, ngay khi thấy sợi dây chuyền trên cổ Tử Hân và biết là do anh đặt riêng cho vợ, cô đã hiểu ý anh, gián tiếp dập tắt mộng ảo sót lại nơi cô.

Ăn no nê, hai cô nàng tiếp tục tản bộ vòng quanh công viên ngắm cảnh, hóng gió. Nếu Tô Mộc Linh không phải xuống tỉnh H thực tập chắc Tử Hân cũng lôi kéo cô bạn nhập hội cùng.

Đang ngồi ghế đá trò chuyện thì nghe tiếng chuông điện thoại réo rắt, Tử Hân vội lấy xem, nhìn tên gã thám tử hiện trên màn hình, cô liền quay sang Tử Hương cười khẽ rồi bước nhanh đến gốc cây cách đó một quãng mới nhận máy.

-        Tôi nghe đây.

-        Cô Tử Hân, chúng tôi đã tra ra địa chỉ nhà Trương Tán, cô lấy giấy bút ghi luôn nhé. – Giọng người đàn ông khẩn trương bên kia.

-        Anh chắc chắn chứ? – Tử Hân gặng hỏi.

-        Cô cứ xác nhận rồi chuyển tiền sau cũng được.

Vì hắn tự tin vậy nên Tử Hân chắc lần này là đúng và hứa sẽ trả tiền luôn. Ơn trời, Trương Tán hãy còn tồn tại, nếu không, vai diễn vợ hiền dâu thảo chẳng biết lúc nào chấm dứt.

Ghi chép các thông tin liên quan xong, cô mừng rỡ cúp máy, trở lại bờ hồ.

Vừa nhấc chân lên bỗng nghe tiếng Tử Hương la hét thất thanh. Tử Hân lập tức phóng như bay về phía ấy, cô thấy tên cướp cạn đang giằng co túi xách với mẹ kế Hạo Nhiên.

Tuy Tử Hương có chút võ mèo nhưng chẳng thể thắng nổi hắn, cô bị hắn đẩy ngã chổng chơ, đoạt lấy chiếc túi hiệu, tẩu thoát.

Khổ thân hắn, tưởng đâu được món hời đổi tiền đánh bạc thì đột nhiên bàn chân trắng nõn lao tới, đạp ngay vào tấm lưng to khiến hắn lảo đảo, ngã đập mặt xuống cỏ.

Tử Hân ung dung cúi lượm chiếc túi. Khi tên cướp vừa toan ôm lấy từ phía sau, cô lẹ làng xoay người tránh né, tiện thể tung thêm một cú đá trời giáng, cho hắn hết ý chí chiến đấu luôn.