Chương 158 - Sao Băng Qua Trời

Tử Hân khẽ thở dài trong lòng, động tay nhấc đũa. Có điều, còn chưa kịp gắp, Hạo Nhiên đã nhanh hơn, bỏ vào chén cô món mà cô thích, kế đó thì mang bao tay lột tôm cho cô.

Phía bên kia, Lý Hạo Nam nhiệt tình chăm sóc vợ tương lai chẳng kém Hạo Nhiên.

Tuy trước giờ Hạo Nhiên vẫn luôn quan tâm mình mỗi lần ăn chung nhưng sao Tử Hân cảm giác anh đang cố tình để Tử Hương thấy anh yêu vợ lắm, hoặc giả là anh chọc tức cô ấy chưa biết chừng.

-        Vợ anh, há miệng nào. – Hạo Nhiên đưa con tôm trần lên môi Tử Hân, dịu dàng bảo.

Vì đôi vợ chồng sắp cưới cứ nhìn chằm chằm nên Tử Hân cũng hết cách chống chế, đành theo lời anh. Giây phút chuẩn bị chạm vào con tôm, cô cười cười, gằn giọng rất khẽ.

-        Lý Hạo Nhiên, anh diễn trò gì vậy? Anh muốn chết hả?

-        Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu, anh tình nguyện.

Cạn từ ngữ để nói, Tử Hân nhấc chân giẫm anh một cái trả đũa. Dù hơi đau, anh cứ nhe răng ra cười.

Đúng như cô nghĩ, anh đang cố gắng cho Tử Hương thấy quan hệ giữa vợ chồng anh cực kỳ tốt, những mong cô ấy chết tâm mà toàn ý với ba anh.

Dùng bữa xong, Lý Hạo Nam đưa Tử Hương về, Hạo Nhiên và Tử Hân thì quay lại biệt thự. Tuy anh ngỏ ý cùng cô đi dạo vòng công viên nhưng cô bảo bụng dạ hơi khó chịu, muốn ngủ sớm, thành thử anh đành chiều vợ.

Do còn một số hồ sơ cần xử lý nên Hạo Nhiên xách máy sang phòng bên làm việc, anh sợ mình ảnh hưởng giấc ngủ của cô. Thất thoát anh gây ra cho công ty luôn khiến tâm trạng anh mệt mỏi mỗi lần nghĩ tới, đâm ra buộc phải cố gắng nhiều hơn.

Mải mê trên bàn phím đến khuya mà Hạo Nhiên chưa hay, lúc anh hoàn thành, đồng hồ cũng chỉ một giờ sáng.

Vốn định ngủ ở đây luôn nhưng anh lại chẳng cam lòng, vợ anh sẽ không biết được, dẫu có nằm kề cận và ôm chặt cô trong tay thì anh vẫn luôn nhung nhớ khôn nguôi, nếu không là hoàn cảnh chia cắt, anh tuyệt nhiên muốn kề cận cô cả sáng lẫn tối.

Gấp chiếc máy tính bỏ vào cặp, anh vươn vai đứng dậy, làm vài động tác giảm mỏi rồi bước về phòng. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, anh say đắm ngắm nhìn chiếc cổ trắng cùng bờ vai trần gợi cảm của vợ.

Chẳng rõ khi nào, cô mới cho anh được gần gũi lần nữa. Dẫu cơn khao khát, ham muốn mãi giày vò anh hằng đêm nhưng vì quá yêu và nâng niu cô mà anh cố kiềm nén tất cả. Anh sợ cô chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, trở nên hoảng loạn thì khổ nhau lắm.

Rón rén lấy chiếc hộp nữ trang trong cặp ra, Hạo Nhiên mở nắp, cẩn thận vòng sợi dây chuyền có mặt kim cương hình trái tim màu xanh vào cổ Tử Hân rồi khẽ khàng luồn tay ôm lấy bờ eo thon, vùi đầu trong tóc cô mà nhắm mắt.

Đêm dần trôi, ngày dần đến. Lúc Tử Hân tỉnh giấc, người bên cạnh cũng thức tự bao giờ, nhìn đôi mắt hơi hiện chút quầng thâm, cô biết anh đã thức rất khuya. Bất chợt cảm giác lành lạnh nơi cổ, cô liền đưa tay sờ xem.

-        A, cái này…- Tử Hân thốt lên khi thấy viên kim cương quý giá đang treo nơi cổ mình.

-        Anh tặng em. Tử Hân à, anh chỉ có mình em, biết mình em, em là người đầu tiên, cũng là cuối cùng. Anh đối với Tử Hương, không tình không ý.

Hạo Nhiên dịu dàng nâng mặt dây chuyền, ghé môi hôn khẽ. Những sợi tóc mượt dày của anh chạm nhẹ chiếc cằm thon khiến Tử Hân bỗng hơi xốn xang.

Anh nói mấy câu vô nghĩa này thật thừa thãi, cho dẫu thế thì sao, anh là con trai kẻ sát nhân máu lạnh, cô và anh định sẵn chẳng chung một thuyền, cuộc hôn nhân tạm bợ này sẽ mau chóng tan vỡ.

-        Em ngủ thêm chút nữa nhé, anh xuống chạy bộ vài vòng rồi tới công ty, hôm qua không tập, người cứ mệt mệt.

Anh mỉm cười, giở chăn, rời khỏi giường. Cô ngơ ngẩn sờ mó sợi dây chuyền đắt đỏ.

Anh vốn đâu tin giá trị vĩnh hằng của kim cương, vậy mà anh vẫn gởi gắm tình yêu bất diệt vào nó đấy thôi. Biết mình bị lừa, cớ sao mãi cố chấp lừa chính mình để gắng sức tin tưởng.

Bao tháng ngày kề vai ấp má, cách anh đối xử dịu dàng và chiều chuộng khiến Tử Hân ít nhiều rung động. Dù rằng hận anh nhưng tình cảm thân thiết ngần ấy năm từ thuở ấu thơ cũng đủ cho cô suy nghĩ hàng hai hàng ba, dùng dằng lưng chừng.

Đôi chân nhẹ bước đến bên khung cửa kính, cô vạch màn trông xuống con đường lát đá hãy còn ướt sương đêm. Cứ cách tầm năm, bảy phút thì Hạo Nhiên lướt ngang một lần. Tới lần thứ sáu, thấy anh bất chợt nhìn lên, cô vội vàng lùi lại, trở về giường, thở dài.

-        Hạo Nhiên, em làm gì với anh bây giờ?