Chương 157 - Sao Băng Qua Trời
Vừa hé cửa phòng, bóng lưng kiều diễm của cô vợ trẻ đập vào mắt khiến Hạo Nhiên ngẩn người cả đỗi. Tử Hân theo y lời anh dặn, trang điểm đậm và váy áo xúng xính.
Bản thân cô chưa biết tên chồng này có mưu đồ gì nữa, lẽ nào để dằn mặt Tử Hương rằng vợ anh cũng thuộc hàng sắc núi hương rừng vì cô ấy đã cho anh bay màu mà kết hôn cùng người khác.
- Vợ anh đẹp quá, Tử Hân à, em là tạo vật đẹp nhất thế gian đấy.
Hạo Nhiên vừa nói vừa tiến lại, đứng sau lưng, tay đặt trên vai cô, mắt chẳng rời chiếc gương trước mặt.
- Anh tắm mau lên, kẻo ba đợi. Em thấy ba đi lâu rồi đấy. – Cô lắc vai, cố ý vùng khỏi đôi tay kia.
- Anh về sau ba nửa tiếng, so bì gì chứ? Em yên tâm, ba còn đón dì, chúng ta sẽ đến kịp thôi.
Dứt lời, anh gấp gáp hôn trộm gò má hồng một cái rất nhanh rồi chui tọt vô nhà tắm. Tử Hân muốn đập cũng đâu kịp vươn tay.
Nếu không phải tại phát hiện vệt son, chứng kiến cảnh anh dối mình gặp gỡ Tử Hương thì cô cứ nghĩ anh là người đáng thương, nhất mực chung tình.
Đang tập trung chỉnh mấy sợi tóc, bỗng cô giật mình đánh thót khi thấy Hạo Nhiên in hình trong gương. Anh quấn mỗi khăn tắm, chưng nguyên body săn chắc ra hẳn để cho cô nhòm đây mà.
- Sao anh không thay đồ luôn? – Tử Hân nhảy khỏi ghế, nghiến răng hỏi.
- Vợ ơi, em giúp anh mặc áo nhé. – Anh nhìn cô, cười nũng nịu.
- Anh…anh…anh uống trúng thuốc à? – Cô thụt lùi, lắp bắp.
Anh vẫn vờ như bị điếc, cứ chậm rãi bước, dồn cô sát cạnh bàn. Biết bản thân chẳng thể đấu đá gì nổi anh với chiếc váy dài vướng víu nên cô đành thuận tình thuận ý, gật đầu lia lịa.
- Được rồi, em giúp, em giúp, anh xích ra đi.
Thấy bộ dạng rối rít của cô vợ đáng yêu, Hạo Nhiên phì cười, đứng nghiêm trang lại.
Cô hậm hực tháo chiếc áo sơ mi xanh khỏi móc và cẩn thận giúp anh mặc vào. Con người này tưởng mình sáu tuổi ư, kiểu anh nhõng nhẽo làm cô phát ớn tới tận cổ.
Giây phút những ngón tay dài mảnh đang chăm chú cài hàng cúc phía trước, cự ly khuôn mặt đôi bên khá gần khiến Hạo Nhiên bỗng chốc muốn hôn lên làn môi kia.
Thế nhưng khi anh vừa chủ động cúi xuống thì Tử Hân đã cài xong, cô với tay nắm cổ áo xốc mạnh chỉnh cho thẳng giúp anh tỉnh mộng.
- Lý Hạo Nhiên, anh thử bắt em giúp anh mang quần xem. – Tử Hân cười dịu dàng, vuốt má người đàn ông.
- À, không, để anh…để anh.
Nói rồi, Hạo Nhiên lật đật vớ lấy cái mắc đồ và chạy thẳng. Tử Hân khoanh tay dõi theo. Phải diễn vở tuồng chẳng biết hồi kết là lúc nào hại cô mệt mỏi thật sự.
Đêm nay, cầu mong anh đừng uống quá nhiều rượu, cứ mỗi lần nhác thấy anh chân nọ đá chân kia trở về phòng, cô lại phát sốt vì sợ.
Trông cậu chủ cô chủ tay trong tay dìu nhau, dì Hà lẫn các hầu gái đều mừng vui hớn hở, nhất là dì Hà, bà thấy quyết định hôm đó của Lý Hạo Nam thật đúng.
Rốt cuộc, vợ chồng Hạo Nhiên cũng có thể thuận hòa yêu thương, cậu chủ nhỏ đã được hưởng trái ngọt hạnh phúc sau bao năm tháng khổ sầu.
Chiếc ô tô từ từ chuyển bánh rời khỏi cổng ngôi biệt thự, hướng ra đường lớn. Nắng tắt hẳn, đường phố lác đác lên đèn, khung cảnh này thật khiến người lữ khách thoáng chạnh lòng.
Khách sạn Phồn Hoa buổi đêm nhìn y hệt cái tên của nó, lung linh, rực rỡ. Khi Hạo Nhiên nắm tay Tử Hân đến căn phòng đặt sẵn thì Lý Hạo Nam với Tử Hương đã có mặt rồi.
- Ba, chúng con tới hơi trễ, để ba và dì đợi lâu. – Hạo Nhiên khẽ cúi đầu, nhỏ giọng.
- Chúng ta vừa vào thôi, nào, hai đứa ngồi xuống đi.
Tiếp đó, Lý Hạo Nam hào hứng giới thiệu mọi người làm quen nhau. Ba diễn viên Tử Hương, Hạo Nhiên lẫn Tử Hân chẳng ai bảo ai, đều nhập vai rất tốt, cứ như bọn họ lần đầu gặp gỡ, chào hỏi rôm rả.
Lúc không khí trở lại bình thường, đôi mắt Tử Hân bất giác đứng yên trên chiếc cổ cao trắng sứ của người con gái đối diện, nếu cô không lầm thì thứ đang tô điểm cho Tử Hương chính là sợi dây chuyền mà Hạo Nhiên cất trong ngăn bàn hôm ấy.
Không hiểu vì sao lòng cô dấy lên nỗi ghanh tỵ mơ hồ, thêm một chút tủi hờn. Mãi khi phục vụ đặt những món đầu tiên lên bàn, Tử Hân mới dời ánh nhìn sang chỗ khác.
- Tử Hân thích ăn tôm nên hãy ăn nhiều nhé, ba gọi cho con đó. – Lý Hạo Nam ân cần dịu giọng.
- Dạ, con cám ơn ba, ba và dì dùng ngon miệng ạ. – Tử Hân mỉm cười đáp lời.
- Hạo Nhiên…cũng ăn nhiều nhé. – Tử Hương chợt cất tiếng.
- Vâng, con mời ba, mời dì ạ. – Anh lễ phép đáp.