Chương 156 - Sao Băng Qua Trời
Xe chạy bon bon, tích tắc đã tới. Cảnh Lâm ngả ghế nằm chờ còn Thiên Thuận gấp gáp vào trong.
Mọi thường Lý Hạo Nam vẫn trao đổi công việc với anh qua điện thoại, hẳn bây giờ có gì nghiêm trọng lắm ông mới đề nghị gặp trực tiếp.
Tầm nửa tiếng sau, Cảnh Lâm sốt rột định lấy máy gọi hỏi xem tình hình thì nhác thấy Thiên Thuận đã rời khỏi cổng. Khoảng cách đủ gần để hắn phát hiện vẻ mặt anh chẳng mấy tươi tỉnh. Đợi người thắt dây an toàn xong, hắn mới trương mắt hỏi.
- Ông ta nói gì?
- Cảnh Lâm à, việc của Trương Tán, cậu đừng điều tra nữa, bỏ đi. Các trại trẻ mồ côi…cũng đừng tập hợp nữa. – Anh đáp khẽ.
- Vì sao vậy? Không phải…ông ta biết rồi chứ? Ông ta uy hiếp cậu hả? – Cảnh Lâm ngoác miệng, hỏi dồn dập.
- Không, chỉ bàn về việc tiếp tục hoàn tất thủ tục thu mua thêm tài sản vào tháng sau thôi. Tôi…muốn sống yên ổn, buông bỏ thù hận. – Anh cúi đầu, đáp.
- Còn Tử Hân biết làm thế nào? Cậu buông bỏ cô ấy ư?
- Cô ấy…Hạo Nhiên…Hạo Nhiên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Mặc dù có bao nhiêu nếp nhăn ở não thì Cảnh Lâm đã vận dụng hết nhưng hắn chẳng thể hiểu nổi Thiên Thuận rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa. Cố gắng bày mưu tính kế bao nhiêu giờ bảo ngưng.
Đúng là dã tràng xe cát, hắn thấy hắn cũng hóa kiếp dã tràng giống anh, xe một khối cát khổng lồ.
- Chẳng ra làm sao.
Nói xong, hắn nhấn ga, lao vun vút trên đường.
Từ lầu cao, Lý Hạo Nam đút tay túi quần, nghiêm mặt nhìn theo, khẽ thở dài. Chuyện đến nước này xem như đỡ bớt gánh nặng trong lòng.
Quay vô, ông lấy điện thoại gọi cho Hạo Nhiên, bảo anh dặn Tử Hân ở nhà chuẩn bị để cùng nhau ra ngoài. Chiều nay, Tử Hương đề nghị ông dẫn cô đi gặp con trai và con dâu ông, ăn chung bữa cơm trước khi chính thức trở thành dì của chúng.
- Ba, giấc đó con có hẹn khách…
- Hủy đi, việc nhà không quan trọng hơn à? Ba đặt chỗ rồi.
Lý Hạo Nam xen ngang lúc Hạo Nhiên định từ chối khiến anh chỉ còn cách cắn môi vâng lời. Hôm ấy, Lưu Nhược Bân mở miệng bảo anh đừng ghét Tử Hương và đối tốt với cô thì anh đã hiểu tình cảm thẳm sâu đáy lòng thằng bạn học.
Tuy thế, anh đành giả lơ bởi hỏi han cũng chẳng ít gì, là Tử Hương quyết định ở cạnh ba anh, biết sao được. Ngẩn ngơ vài phút, anh nhấn số gọi vợ mình. Sau đám cưới, hai chữ “Tử Hân” trong điện thoại đã biến thành “vợ yêu”.
- Hạo Nhiên, em nghe đây. – Giọng Tử Hân dịu dàng vang nhẹ bên đầu máy.
- Ba bảo chúng ta đi ăn cơm tối cùng dì tương lai, em chuẩn bị nhé.
- Được. – Cô đáp gọn.
- Tử Hân à, anh biết bình thường em đã rất đẹp nhưng hôm nay hãy trang điểm và ăn mặc thật lộng lẫy giúp anh.
- Anh bị điên hả?
Câu chửi vừa dứt, chỉ còn tiếng “tút, tút” vọng sang. Hạo Nhiên lắc đầu cười mỉm, niềm hạnh phúc bất giác dâng tràn, tinh thần sảng khoái, minh mẫn hơn.
Có lẽ Tử Hân nói đúng, ba anh lớn tuổi rồi, thời gian ngày càng ít, để ông vui vẻ được bao nhiêu thì để. Giây phút này, anh quyết định nghĩ thoáng hơn, cầu chúc cho ba mình cũng hạnh phúc với lựa chọn cuối đời.
Vì chẳng muốn Lưu Nhược Bân thấy cảnh đau lòng nên Hạo Nhiên quyết định tự lái xe đưa Tử Hân đi. Anh cảm giác bản thân thật quá may mắn, giả như phải trương mắt nhìn người anh yêu lên xe hoa cùng kẻ khác hẳn anh sẽ giết kẻ ấy mất.
- Từ giờ tới tối cậu chủ còn đi đâu không ạ? – Lưu Nhược Bân hỏi vội khi Hạo Nhiên vừa xách cặp rời xe.
- Không có, cậu về nghỉ nhé. – Anh cười đáp
Lưu Nhược Bân cúi đầu chào, lầm lũi quay lưng, chui vô chiếc ô tô của mình và chạy thẳng. Đó là chiếc xe mà Hạo Nhiên tặng hắn thay lời cảm ơn sau bao năm tháng đồng hành cùng anh.
- Uống ít thôi. Từ từ cậu sẽ ổn.
Lời anh nói có gió mới nghe được bởi người đã khuất mất dạng. Anh hiểu Lưu Nhược Bân hơn ai hết, chắc chắn hắn lại lết vào quán rượu ở góc đường để gặm nhắm nỗi cô đơn.
Một bên ba ruột, một bên bạn thân, anh chẳng biết bênh ai bỏ ai, chỉ mong thời gian là liều thuốc tiên giúp hắn chữa lành trái tim thương tổn cũng như mang đến cho hắn một cô gái tốt, thật lòng yêu hắn và khiến hắn yêu cô ấy.