Chương 155 - Sao Băng Qua Trời
Vừa xử lý xong tập tài liệu, ngước nhìn đồng hồ đã điểm mười một giờ trưa. Lý Hạo Nam thoải mái vươn vai đứng dậy, tiến ra ô cửa kính, phóng tầm mắt trông xuống lòng đường.
Từ ngày Tử Hương ngỏ ý nhận lời, ông thật sự cảm giác mình như trẻ lại. Vốn muốn cho cô hôn lễ trong mơ nên ông quyết định dời lùi ngày cử hành vài hôm để chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhất.
Đang mơ màng thêm những mộng tưởng tương lai hạnh phúc bên người đẹp thì cuộc gọi của Ca kéo Lý Hạo Nam trở về thực tại. Bản thân ông thấy tên hắn liền nghĩ chắc hắn chưa nghe mình gọi đến rước đi ăn cơm thành thử hỏi thăm đây mà.
- Trưa nay tôi chẳng đói, ăn tạm ít bánh thôi. – Ông hạ giọng nói.
- Thưa chủ tịch, tôi có chuyện cần thưa với ngài, liên quan tới cậu Thiên Thuận ạ. – Giọng Ca khẩn trương.
- Cậu ở dưới bãi đỗ đúng không?
Xác định vị trí tên tài xế thân cận xong, Lý Hạo Nam mau chóng rảo bước. Tim ông bỗng nhiên đập tựa trống đánh liên hồi, nỗi bất an bủa vây tứ phía.
- Chuyện gì thế? – Ông lên tiếng hỏi ngay lúc vừa chui vào xe.
- Chủ tịch, tôi vô tình nghe được nhóm thám tử dưới quyền Cảnh Thụy lúc trước đang truy tìm tung tích Trương Tán ạ, người thuê là luật sư Cảnh Lâm, bạn cậu Thiên Thuận.
Nghe Ca nói xong, vẻ thất thần hiện rõ trên gương mặt Lý Hạo Nam, nếu sự thật đúng như vậy, lẽ nào Thiên Thuận đã nghi ngờ rồi hay sao.
Chẳng đợi vị chủ tịch hỏi thêm, Ca lại tiếp tục cho ông hay rằng sau khi hắn đi tìm hiểu, biết được nhiều tay thám tử nổi tiếng trong tỉnh đều đồng loạt lùng sục Trương Tán bởi mức giá treo thưởng là con số khá khủng.
- Rốt cuộc nó lấy tiền từ đâu mà dám làm thế chứ? – Lý Hạo Nam nghiến răng.
- Còn một chuyện nữa ạ, hôm qua, Tình xuống tỉnh D trao khoản tài trợ cho trại mồ côi thì hay tin Hưng Thuận đang tập hợp danh sách tổ chức thiện nguyện ở hầu hết các tỉnh thành lân cận.
Hắn vừa dứt câu, Lý Hạo Nam lộ rõ vẻ mặt giận dữ, hai nắm tay siết chặt như chực nghiền nát vật gì. Hành động của Thiên Thuận rõ ràng là muốn chống đối ông đây mà. Công sức bao nhiêu năm ông vất vả đánh đổi đâu thể cứ thế bị anh hủy hoại.
Cố kiềm nén cột khói đang bốc ngùn ngụt, ông rút điện thoại gọi Thiên Thuận, bảo anh lập tức đến Nam Thành gặp mình.
Trên phòng giám đốc công ty Hưng Thuận, Thiên Thuận đờ người một quãng vì cuộc gọi từ Lý Hạo Nam. Tuy ông vẫn nhẹ nhàng nhưng anh nghe trong lời ấy ẩn chứa cơn tam bành.
- Giám đốc, anh ký các công văn này giúp em ạ. – Dương Mỹ Tranh dịu dàng đặt tập hồ sơ xuống.
- Ờ. Được.
Anh nhanh chóng trở lại bàn, lướt đọc và đặt bút hý hoáy. Từ ngày nhận việc tại công ty anh, Dương Mỹ Tranh thay đổi rõ rệt, hết chảnh chọe, nói xóc mà an phận làm cô nhân viên biết lễ phép đúng nghĩa.
- Hôm nay Cảnh Lâm tới công ty không? – Anh trao tài liệu cho cô, nhẹ giọng hỏi.
- Có ạ, Phó giám đốc ở trong phòng riêng từ sáng đến giờ.
- Ờ. Vậy, cô đi làm việc đi.
Dương Mỹ Tranh nhoẻn cười, cúi chào, lui ra. Giây phút lọt qua ngưỡng cửa, cô nghe thoáng cuộc gọi của Thiên Thuận cho Cảnh Lâm. Mới bước được một quãng bỗng chạm mặt Hạ Tiểu Kỳ đang tiến gần.
Mặc dù là bạn bè chơi chung nhóm nhưng đều vì mục đích tiếp cận Hạo Nhiên chứ hai cô gái vốn chẳng ưa gì nhau. Đối với Dương Mỹ Tranh, Hạ Tiểu Kỳ y hệt cái gai chướng mắt.
- Giám đốc Du bận việc quan trọng, sắp đi rồi, cậu tới thật không đúng lúc, đáng lý nên hẹn trước nhỉ? – Dương Mỹ Tranh cười cười, chắn ngang mặt Hạ Tiểu Kỳ.
- Sao đây? Cậu đánh mất Hạo Nhiên vào tay người khác, giờ đổi hướng sang canh cửa cho anh Thiên Thuận à? – Hạ Tiểu Kỳ khoanh tay, châm chọc.
Cả hai cô nàng đang đấu mắt thì nhác nghe tiếng giày gõ xuống sàn vọng lại. Thấy Cảnh Lâm cùng Thiên Thuận hối hả sóng bước, Dương Mỹ Tranh cũng lẹ làng lủi vô thang máy. Hạ Tiểu Kỳ cười khẩy, mau mắn chuẩn bị tâm thế chào hỏi.
- Hai anh phải đi ạ? – Cô mỉm cười nhìn hai chàng đẹp trai.
- Đúng vậy, xin lỗi em, bữa trưa…
- Em có hẹn thêm mấy người bạn, cứ để em dùng với họ.
Hạ Tiểu Kỳ vội vã chen ngang vì nhận ra vẻ ngại ngần khó xử trên mặt người đàn ông cô thương. Cô muốn đem cho anh cảm giác yên tâm lẫn thoải mái chứ đâu phải bất ổn thế này.
- Hẹn Hạ tiểu thư khi khác.
Cảnh Lâm nháy mắt cất tiếng, khoác vai Thiên Thuận kè đi. Lý Hạo Nam đột nhiên kêu gặp, Thiên Thuận hơi chút bất an nên bảo hắn theo anh, tuy hắn không lên phòng chủ tịch nhưng có người ngồi bên dưới đợi, anh cũng yên tâm.