Chương 154 - Sao Băng Qua Trời

-        Anh, nhưng nếu anh lật lọng, ông ấy sẽ giết anh mất. – Cô bất giác chồm sang nắm lấy tay anh, mắt ngân ngấn nước.

-        Tử Hân, anh muốn cược lần cuối, mang em về bên anh. Số tài sản khủng đó, đủ đổi lại một đời bình yên cho chúng ta. Đại bàng gãy cánh, chim sẻ cũng mổ mắt nó được.

Tử Hân nhận thấy tia hung quang từ bao giờ đã xuất hiện ở đáy mắt vốn nhu thuận kia.

Giọt nước long lanh hết nơi nương tựa, thánh thót rơi xuống, thấm nhòe khóe mi. Chút mạnh mẽ buổi đầu chưng ra cho anh xem theo dòng lệ trôi sạch.

Bàn tay thân thuộc dịu dàng kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Khoảng rỗng khoét trong tim anh nhờ ảnh hình mảnh mai và làn hương quen mà được lấp đầy.

Có thứ hạnh phúc dở dang khiến người ta lịm tim đến vậy, anh sung sướng vì cô không bài xích mình. Anh cảm nhận rất rõ, đôi trái tim của họ vẫn còn chung nhịp đập, tha thiết gọi tên tình nhân.

Hận thù, oán thán chất ngất là thứ xua cô nhắm mắt đưa chân thì chính anh sẽ rửa sạch tất cả, mang cô trở lại.

Nghe tiếng chuông điện thoại ngân vang, Tử Hân liền giật mình buông tay khỏi Thiên Thuận. Khi anh bảo có việc cần về công ty xử lý rồi tạm biệt quay lưng, cô bỗng nhiên mất mát.

-        Tử Hân, em từng nói dẫu xảy ra bất cứ chuyện gì, đến cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau, anh luôn ghi nhớ đấy. – Anh bất chợt ngoảnh đầu, mỉm cười nhắc nhẹ.

Hình dáng thân thương cứ thế khuất lần sau những tàn cây thấp lè tè. Lời thề ước bên thác và thảm hoa Đỗ Quyên năm đó cô nào quên đâu. Có điều, cô không còn xứng sánh duyên với anh nữa.

Anh hay chăng hiện tại, một chút tự tin trong cô cũng mờ nhạt. Câu nói lúc ấy tuy biết anh vì giận mà thốt lên nhưng nó chính là lưỡi dao cắt đứt sợi tình mong manh giữa đôi bên rồi.

Ở cạnh Hạo Nhiên thì bình thường, còn bên anh cô lại khinh bỉ, ghê tởm chính mình.

Rảo bước dọc con đường vàng lá thu rơi, cúi người nhặt đôi chiếc lá rụng, Tử Hân da diết bồi hồi nhớ bao kỷ niệm thời thanh xuân. Cô dối gạt Thiên Thuận rằng mình lái xe tới, thực chất, cô bắt taxi.

Hôm nay, Hạo Nhiên đã đi làm lại, tuy Lý Hạo Nam cho anh nghỉ hết tuần nhưng vì lỡ hẹn từ trước nên anh phải đến gặp khách hàng. Giao người khác thay anh e ngại họ bảo chẳng nể mặt này kia, cái mác thái tử gia Nam Thành luôn khiến kẻ được tiếp đón thấy mình thật cao giá.

Anh nói sao cô nghe vậy thôi, đâu quan tâm tẹo nào. Chỉ là, giấc trưa, khi về đến phòng, ngồi buồn trống tay, cô mới sắp xếp ngăn bàn và phát hiện chiếc hộp đựng sợi dây chuyền tinh xảo kia đã biến mất.

Lòng không tránh khỏi suy nghĩ tới Tử Hương, nếu cô gái ấy giúp mối quan hệ thân tình giữa hai cha con nhà họ Lý biến thành bất ổn, ắt sắp có kịch hay để xem.

Ánh hoàng hôn tím ngắt buông phủ dần trên khu vườn, Tử Hân thẫn thờ ngóng về dãy núi mờ phía xa.

Cô lo cho kế hoạch nguy hiểm Thiên Thuận đang theo đuổi, những mong mau chóng có tin tức của Trương Tán, chỉ cần tống Lý Hạo Nam vào tù, hẳn ông ấy sẽ hết khả năng trả đũa anh.

-        Vợ yêu, em nhìn gì thất thần quá đỗi?

Câu hỏi bất chợt vọng sau lưng cùng vòng tay ấm siết quanh eo khiến cô giật mình đến cứng ngắc. Hóa ra, trễ vậy rồi. Hạo Nhiên đi làm về thì phải năm giờ hơn, ấy mà cô cứ ngỡ hãy còn sớm lắm.

-        Em ngắm mặt trời rơi. – Cô đáp, vẫn không ngoảnh đầu.

-        Tử Hân, thật hạnh phúc khi mỗi bình minh lẫn hoàng hôn, anh đều được ôm em thế này. – Hạo Nhiên nở nụ cười ấm áp, thì thầm vào tai vợ.

Cô cảm nhận được làn môi nóng của anh liên tục di chuyển trên mái tóc dài, chẳng hiểu sao cứ nghĩ tới cảnh anh ôm ấp người khác, hôn hít xong lại đụng chạm vào mình, cô chỉ muốn đạp một phát cho anh bay thật xa.

-        Anh tắm đi, toàn mùi mồ hôi. – Cô vùng khỏi tay anh, nhăn nhó.

-        Anh ngồi máy lạnh cả ngày, mồ hôi ở đâu ra chứ?

Hạo Nhiên vừa nói vừa kéo cổ áo lên ngửi. Phụ nữ đúng thật là nhạy mùi, mà phải thôi, cô sạch sẽ thơm tho như vậy, khó trách. Nhưng chính vì cô tỏ vẻ khó chịu thành thử anh càng thấy cô giống mấy cô vợ hơn.

Vợ hay mắng chồng, gia đình mới ấm êm, hạnh phúc. Trước đây, mẹ anh cũng hay hầm hét ba anh. Từ sau tai nạn khủng khiếp kia, ông trở nên khác lạ, còn bà gần như trầm cảm. Sau cùng, mọi thứ vỡ tan.

-        Được rồi, anh nghe lời em.

Nũng nịu hôn lên trán vợ thêm cái nữa, Hạo Nhiên uể oải nhấc chân. Trông theo bóng lưng anh khuất dần, Tử Hân không dám chắc là anh có rõ việc cô đã làm hay chăng.

Ê kip chuẩn bị hồ sơ của Nam Thành đó giờ chưa hề xảy ra sai sót, nhân sự xưa nay giữ nguyên chẳng thay đổi. Thiên Thuận còn đoán biết thì hẳn anh cũng ít nhiều nghi ngờ. Thôi đành, cứ yên lặng quan sát xem sao.