Chương 153 - Sao Băng Qua Trời
Buổi sáng mùa thu, ánh nắng nhạt màu, cũng may những chiếc lá vàng lìa cành rơi rụng rải khắp mặt đường đã tô điểm cho khung cảnh nhuốm buồn bớt chút thê lương.
Công ty mở chưa lâu, quá nhiều việc phải xử lý nên Thiên Thuận chẳng để ý chuyện gói thầu Nam Thành bị trượt, đến bây giờ nghe Cảnh Lâm bất chợt nói, anh mới giật mình.
- Cậu thấy kỳ lạ không? Mọi khi nếu không Nam Thành thì Vạn Phúc, đằng này Trương Niên lại đánh bay hai đơn vị ấy, nghiễm nhiên trúng thầu, trước đây chẳng có tiền lệ. – Cảnh Lâm nhướn mắt nhìn anh.
- Chắc một trong hai bên sơ hở bị lộ giá. – Thiên Thuận đáp.
Tuy tỏ vẻ hờ hững nhưng lòng Thiên Thuận bất an lắm thay. Anh biết rõ dự án này Lý Hạo Nam giao phó cho con trai ông ấy. Dự án đầu tay đầu chân của Hạo Nhiên đáng lý không thể vuột được.
Vạn Phúc cùng Nam Thành tương trợ nhau bao nhiêu lâu, chơi xỏ đối phương là điều phi lý. Nếu vậy, chỉ có duy nhất khả năng kia thôi.
- Tôi ra ngoài hóng gió chút, mấy ngày nay bí bách quá.
Nói rồi, Thiên Thuận gấp tập tài liệu đang xem dang dở lại và mau chóng đứng lên, rời bàn, cất bước. Cảnh Lâm lắc đầu dõi theo bóng lưng gầy, khỏi hỏi hắn cũng hiểu anh đi đâu. Con người anh đến chết vẫn chỉ một lòng nghĩ về Tử Hân.
Rời khỏi công ty, Thiên Thuận lái xe tới công viên in dấu kỷ niệm năm nào. Lá xanh đã thành vàng úa, chao dao khắp hồ.
Ban nãy, trên đường đi, anh gọi điện hẹn Tử Hân gặp mặt, cô chẳng hỏi han thêm gì mà lập tức đồng ý. Từ sau cái đêm gió mưa tả tơi ấy, đây là lần đầu anh chủ động liên lạc cô.
- Thiên Thuận.
Tiếng gọi dịu dàng êm tựa gió thoảng xa xăm làm anh vội vã quay đầu. So với hôm gặp chớp nhoáng nơi bậc cửa nhà hàng, cô dường như gầy hao hơn, ngoại trừ đôi mắt tăng thêm nét mạnh mẽ thì mọi thứ đều bất ổn.
- Em tự lái xe à? – Thiên Thuận mỉm cười thân thiện.
- Vâng. Anh hẹn em có chuyện gì ư? – Cô trả lại anh hai hàm răng trắng cắn nhẹ kèm làn môi nhếch lên méo xệch.
- Ngồi xuống một lát nhé, anh đứng nãy giờ hơi mỏi.
Lời đề nghị vừa dứt, Thiên Thuận rảo bước đến chiếc ghế đá cũ kỹ, Tử Hân nhẹ nhàng nối gót theo. Cảm giác gặp nhau thế này khiến cô chẳng thoải mái nhưng cũng đâu hẳn là không muốn, rõ ràng cô rất háo hức chờ mong giây phút giáp mặt.
Anh vẫn dịu dàng, quan tâm, lịch sự, cớ sao mọi thứ cứ như xa như gần, chất chồng tâm tư vốn dĩ nặng trĩu.
- Mọi thứ ở Lý gia tốt chứ? – Anh hỏi, giọng đượm nét buồn.
- Vẫn ổn. – Cô cúi đầu, đáp khẽ.
Vốn định lặp lại câu hỏi ban nãy vậy mà đôi môi cứ ngậm kín. Cô sợ hỏi đáp xong xuôi, sẽ ai đi đường nấy. Cô đang mong níu kéo thời gian bên anh dài hơn.
Cơn gió vô tình thổi, nước xanh lững lờ rung, Thiên Thuận chốc chốc đưa mắt liếc trộm người thương. Làn tóc ấy, mắt môi ấy đã thuộc quyền sở hữu của kẻ khác.
Khẽ lục tìm trong túi, anh đem chùm chìa khóa đặt vào lòng bàn tay cô và cho biết đó là chìa khóa mở cửa ngôi nhà anh mới mua gần công ty.
Chẳng để Tử Hân kịp thắc mắc, Thiên Thuận giải thích luôn ấy là ước mơ từ lâu ấp ủ, mong cùng cô giữ chung chìa khóa nhà, thôi dù duyên lỡ, hãy cứ tin một ngày sẽ được đoàn viên bên nhau.
- Tử Hân em, Trường Niên trúng thầu do em động chạm, đúng chứ? – Anh dịu giọng nhìn cô.
- Anh biết sao? – Cái đầu thẳng đơ của cô rốt cuộc cũng chịu quay về phía anh.
- Có lẽ Hạo Nhiên biết đấy. Em à, chuyện báo thù cứ để anh, đừng tự ý hành động nữa, cậu ta tha thứ em một lần, không có nghĩa có lần thứ hai.
Giọng nói lẫn ánh mắt chứa đựng vẹn nguyên tình yêu thuở nao đến từ người đàn ông nắm giữ trái tim mình suốt ngần ấy năm khiến Tử Hân xúc động mạnh.
Phải rồi, anh hiểu cô như cô hiểu anh vậy, anh biết cô dấn thân là vì trả món nợ đời cho cha con nhà họ Lý kia mặc dù cô chưa lần tiết lộ.
- Anh định làm gì? – Cô lên tiếng hỏi.
Khẽ thở dài, Thiên Thuận đem chuyện thỏa thuận giữa anh với Lý Hạo Nam kể Tử Hân nghe. Cô mím chặt bờ môi, cố ngăn dòng lệ thảm.
Cả cô và ngay chính Hạo Nhiên đều tin lời Lý Hạo Nam, ông bảo rằng muốn bù đắp cho Thiên Thuận nên mới chuyển qua anh hai cơ sở đặt nền móng kinh doanh. Cô nào ngờ đâu Nam Thành sắp có biến.
Do cô cùng Hạo Nhiên phát sinh quan hệ, hại anh đi tới quyết định táo tợn này bởi trước kia đã khăng khăng từ chối. Cả hai bây giờ hóa ác giống nhau hết thảy.