Chương 152 - Sao Băng Qua Trời
Câu chất vấn đến từ người đàn ông mình hết lòng thương yêu làm trái tim Tử Hương như vụn vỡ, chắc chắn trong mắt anh bây giờ, cô đâu khác mấy ả chuyên đào mỏ, hám lợi hám danh.
- Chủ tịch đối tốt với tôi, tôi chỉ mong tìm nơi nương tựa. – Tử Hương cúi đầu, lí nhí.
- Cô…thật lòng muốn ở cạnh ba tôi à? Có hối hận về quyết định của mình chăng?
- Không hối hận.
Tới nước này, Hạo Nhiên hết chữ để khuyên nhủ, anh cũng không thể hạch sách Tử Hương cớ gì thích anh mà kết hôn cùng ba anh. Cái cô gái đáng thương khiến anh chẳng biết hành xử sao cho phải lẽ nữa. Thoát nạn Dương Mỹ Tranh thì vướng víu cô, mai sau chạm mặt nhau hằng ngày sẽ thật khó xử.
- Vậy, nhờ cô hãy chăm sóc thật tốt ba tôi.
Chốt câu cuối xong, Hạo Nhiên nhanh chóng cất bước quay lưng.
Tử Hương cắn chặt môi dõi theo dáng anh mỗi lúc một xa dần, hai dòng nước mắt thi nhau tuôn rơi. Cô nhủ lòng khóc nốt hôm nay thôi, được sống chung mái nhà với anh nên vui mới đúng.
Trông thấy cậu ấm nhăn nhó, Lưu Nhược Bân chịu không nổi, đánh liều hỏi han. Cuối cùng, câu trả lời nhận lại từ anh khiến mặt hắn nhìn càng thảm hơn chủ hắn.
Trước đây, đôi lần chứng kiến Tử Hương dìu Lý Hạo Nam ra xe những lúc ông say, hắn có biết đâu cô đã nuôi nấng ý định gởi gắm cuộc đời vào vị đại gia già chứ.
Chiếc xe lao vun vút trên con đường buổi ban trưa vắng ngắt, mang hai bộ mặt tựa như đưa đám. Lưu Nhược Bân cảm giác trái tim bị bàn tay vô hình bóp chặt đến ngạt thở nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo để chở Hạo Nhiên về nhà an toàn.
- Cậu chủ, cậu đừng ghét Tử Hương nhé, xin cậu hãy đối xử tốt với cô ấy.
Lưu Nhược Bân buồn rầu nhỏ giọng ngay khi vừa tắt máy xe rồi chẳng đợi Hạo Nhiên ý kiến ý cò, hắn lủi xuống, cúi đầu chào anh và lấy xe mình chạy mất dạng.
Bản thân Hạo Nhiên không còn tâm trạng mà chú ý biểu hiện trên mặt thằng bạn kiêm tài xế nữa. Rời khỏi xe, anh liền bước thẳng vào nhà, lên phòng tìm vợ.
Tử Hân đang ngắm nghía sợi dây chuyền thiết kế khá tinh xảo bỗng nghe ổ khóa xoay lạch cạch. Cô vội vàng đậy nắp hộp, thả nó trở vô ngăn bàn, tiện tay lấy luôn bức ảnh gia đình cầm mân mê, rờ rẫm.
- Anh đi đâu cả buổi vậy? Anh có chuyện gì hả? – Cô giả lả đặt tấm hình về chỗ cũ, đứng dậy vờ hỏi han quan tâm.
Hạo Nhiên mỉm cười hiền từ nhìn vợ và nhẹ nhàng tiến lại, vươn tay kéo Tử Hân ôm thật chặt, hít hà mùi hương quen vương vấn, thì thầm vào tai cô.
- Ba…sắp tái hôn, dì tương lai em cũng biết đấy, là Tử Hương.
- Ồ. Thảo nào, em thấy ba vui vui. – Cô nói cho có chuyện.
Siết mạnh vòng eo thon thêm lần nữa, anh từ từ buông tay, thất thểu tới ngồi bệt cạnh khung cửa kính trông ra mênh mông.
Tử Hân liếc mắt nhìn. Xem bộ, tên chồng này buồn thật rồi, oái ăm thế nào mà nhân tình của anh sắp biến thành vợ ba anh nhỉ, tình con duyên cha hay sao.
- Hạo Nhiên, ba đã lớn tuổi, lủi thủi rất cô đơn, anh nên vui vẻ chúc phúc cho ba. – Tử Hân dịu dàng quỳ kế bên, nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Em à, anh cứ nghĩ ba sẽ giữ trọn tình yêu với mẹ đến hết đời…- Giọng anh nghẹn đắng.
- Mẹ mất lâu rồi, anh nghĩ thoáng chút đi.
- Anh không thể nghĩ thoáng được, tình yêu không mất khi một trong hai người chết, nó chỉ mất nếu cả hai cùng chết.
Tặng kèm câu nói là ánh mắt cháy đượm lửa tình bất diệt xoáy thẳng vào khiến Tử Hân cảm giác anh đang cảnh cáo chính cô.
Vì có tật giật mình nên cô suy nghĩ lung lắm. Một là anh ám chỉ cô và Thiên Thuận phải chết trụi lủi, hai là anh muốn nói ví như anh có mệnh hệ nào, cô bắt buộc thủ tiết thờ chồng hay gì.
Thấy cô vợ sững người, mắt trân trân nhìn mình không chớp, Hạo Nhiên bất giác hơi sợ, khẽ lay lay.
- Tử Hân, em sao vậy?
- Hả? À, đừng buồn, anh đừng buồn, sẽ ổn thôi.
Tại anh hỏi làm cô giật thót, rồi bởi hoảng quá, cô lôi luôn đầu anh tới ôm thật chặt, vỗ về dỗ dành.
Tuy hơi lạ nhưng mấy khi được cô chủ động nên anh cũng hùa theo, vờ yếu đuối sụt sùi cho cô an ủi.
Vợ đã diễn rất đạt mà chồng còn diễn sâu hơn, thành ra lúc cô toan thoát thân thì anh cứ bám chặt chẳng rời hại cô chỉ biết ngó lên nóc nhà, thầm than trách trong lòng.