Chương 151 - Sao Băng Qua Trời

Bữa sáng ngày hôm nay, Hạo Nhiên lẫn Tử Hân đều chung nhận định là Lý Hạo Nam khá lạ, ông cứ tủm tỉm cười khe khẽ mãi.

Tử Hân thấy ngoài việc làm cho cha con nhà họ Lý mất tiền thì chuyện bán thông tin ấy chẳng ảnh hưởng gì tâm trạng họ cả.

Chồng cô buồn đâu hai ngày liền tươi roi rói, đu đeo vợ tựa sam xong lại tò te với nhân tình, phân chia thời gian khá hoàn hảo, còn ba anh dường như cũng vì cú sốc ấy mà hồi xuân luôn.

Ăn uống xong, Lý Hạo Nam kêu con trai lên thư phòng gặp ông, Tử Hân theo mấy cô hầu ra vườn tỉa cây và chọn vài cành hoa vào cắm. Ở nhà thất nghiệp hơi buồn, thành thử cô mon men phụ giúp người hầu.

-        Ba, công ty có vấn đề sao ba? – Hạo Nhiên cất tiếng hỏi ngay khi đóng cửa.

-        Con ngồi xuống. – Lý Hạo Nam nhàn nhã tựa vào lưng chiếc ghế xoay.

Tiếp đó, ông thôi vòng vo, nói thẳng với Hạo Nhiên về việc mình sẽ tái hôn cùng cô gái làm tiếp tân tại nhà hàng Kingdom. Thời gian ấn định ngay tuần sau bởi Tử Hương mồ côi, không cha không mẹ nên thủ tục chẳng rườm rà.

Nghe thủng câu chuyện tình lệch pha, Hạo Nhiên cứng cả lưỡi, bao nhiêu năm phòng đơn gối chiếc, anh cứ ngỡ ông thấy có lỗi và còn tình cảm với người mẹ đã khuất của mình mà ở vậy luôn, ngờ đâu giờ muốn gặm cỏ non, mẹ kế tương lai ấy còn là Tử Hương. Thảo nào hôm qua, anh nhìn cô cứ lạ lùng.

-        Ba phải thêm bước nữa mới được hả ba? – Anh cố kiềm cơn xúc động, bật thành câu.

-        Đúng, ba chỉ thông báo để con hay, con bảo vợ con nhé, sau này sống chung, hòa thuận một chút.

-        Nhưng sao chọn người nhỏ tuổi thế ạ? Theo như ba nói thì người đó ngang ngang tuổi con chứ mấy.

-        Tuổi tác quan trọng gì, Tử Hân chẳng phải lớn hơn con hai tuổi ư? Thôi, con ra ngoài, ba chuẩn bị tới công ty đây, con cứ nghỉ hết tuần rồi đi làm lại.

Hạo Nhiên mím chặt bờ môi, bàn tay anh siết chặt, lộ rõ cả gân xanh. Nỗi lo mông lung đan xen rối rắm trong đầu hại anh muốn nổ tung.

Ba anh vốn không biết rằng con trai ông và cô tiếp tân kia quen nhau từ trước, càng không biết cô có tình cảm thầm lặng dành riêng anh.

Anh chẳng hiểu Tử Hương suy nghĩ sao mà chịu làm mẹ kế của anh vậy, cô đâu giống kẻ hám tiền chứ. Lẽ nào vì nụ hôn hôm đó nên cô hành động thế chăng.

Mọi thứ xảy đến đột ngột trùng khớp khiến anh không khỏi đổ lỗi cho chính mình.

Cúi đầu chào Lý Hạo Nam xong, Hạo Nhiên quay lưng vụt chạy về phòng thay đồ, đồng thời lấy điện thoại gọi Lưu Nhược Bân tới đón. Anh cần gặp mặt Tử Hương hỏi ra lẽ.

Tử Hân đang lúi húi cắm hoa ở phòng khách thì bất giác thấy Hạo Nhiên lướt qua nhanh hệt gió, anh thậm chí chẳng thèm nhìn cô. Trông cái dáng vẻ kia hệt kiểu sắp cháy nhà tới nơi. Rướn cổ ngó ra mới phát hiện Lưu Nhược Bân đứng chờ dưới bậc tam cấp.

Nối gót anh, Lý Hạo Nam cũng rời nhà, đến công ty.

-        Mình đi đâu đây cậu chủ? – Lưu Nhược Bân lo lắng liếc lên gương chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi.

-        Nhà Tử Hương. – Hạo Nhiên đáp gọn.

Tên tài xế hơi chút ngẩn ngơ nhưng rồi mau mắn vâng dạ, điều khiển xe theo ý anh. Hắn cứ ngỡ giờ này Tử Hương ở nhà hàng nên không hiểu cậu chủ kêu mình chạy sang đó làm gì.

Còn anh biết rõ cô đã xin nghỉ việc để chấp nhận danh phận cô dâu hào môn bởi ba anh sẽ chẳng đời nào cho cô phục vụ kẻ khác khi đã thuận tình an phận bên ông.

Con đường dẫn vào hẻm nhỏ vẫn vắng tanh như mọi ngày, đâu ai ngờ một cô gái mồ côi nghèo khổ ở ngay chốn này sắp hóa thân thành phượng hoàng để bay lên ngọn cây cao.

Lưu Nhược Bân ngồi trong xe ngóng theo bóng áo trắng của Hạo Nhiên khuất dần mà cảm giác hồi hộp bất an, hắn linh tính có chuyện chẳng lành vì gương mặt anh đen lắm. Suốt quãng đường dài cứ hầm hầm, miệng ngậm kín khít.

Đứng trước cánh cửa bong tróc hết sơn, Hạo Nhiên hơi chút tần ngần. Thầm nghĩ nếu năm xưa anh đừng tỏ vẻ ta là người tốt, có ơn tất báo, đưa Tử Hương đến Kingdom thì hẳn sẽ không khiến cô xao xuyến vì mình cũng như gặp gỡ ba anh rồi kéo tới bao nhiêu rối rắm.

-        Hạo Nhiên.

Tử Hương sững sờ nhìn người đàn ông phía sau cánh cửa. Ban nãy nghe tiếng gõ, cô còn tưởng Lý Hạo Nam tới kiếm mình. Trông ánh mắt kia, cô đoán rằng vị chủ tịch đã thông báo với anh mọi sự.

-        Tôi vào được chứ? – Hạo Nhiên lạnh nhạt hỏi.

-        Mời anh.

Cô vừa nói vừa dạt qua nhường lối. Hạo Nhiên thở ra một hơi và rảo bước đi vô. Chờ cô tiến gần, anh mới trầm giọng hỏi.

-        Tử Hương, sao cô lại đồng ý cưới ba tôi? Cô có ý đồ gì?