Chương 150 - Sao Băng Qua Trời
Tuy anh kêu chưa ăn nhưng mấy phút để ý, cô biết anh đã nói dối, bởi lẽ anh có ăn được nhiều như bình thường, mỗi món động đũa vài miếng, cố tình nhai chậm, kéo dài thời gian chờ cô.
Khoảnh khắc này, Tử Hân thấy mình thật nực cười, cô đâu thật lòng đối đãi anh, vì sao phải bức bối khi anh dối gạt chứ, người bầu kẻ bí, giống nhau cả thôi.
Trước đây cô nào hay anh thích nuôi mèo bên ngoài, cá rô cũng tiếc, cá diếc cũng muốn, đàn ông muôn thuở luôn tham lam.
Nhưng tính ra vậy cũng tốt, anh có nơi giải quyết nhu cầu, cô sẽ cầm cự được tới ngày đoạn tuyệt quan hệ. Dù rằng nghĩ thế, lòng cứ khó chịu vô cùng.
Cứ tưởng tượng đôi môi kia hôn người phụ nữ khác xong lại bám dính vào mình, cô thấy tởm lợm, thiếu điều muốn nôn ngay tại chỗ.
- Ăn tạp. – Tử Hân lầm bầm nuốt ngược cơn giận.
- Em nói gì? – Hạo Nhiên thò lõ mắt nhìn vợ, đôi đũa trên tay tạm ngưng, không gắp nữa.
- À. Em nói…em thích ăn Tapas, đúng rồi, là…Tapas.
Cô nhanh nhảu lấp liếm, cúi đầu gắp lấy gắp để. Hạo Nhiên hết nhịn nổi, phì cười. Xem bộ, anh nên đưa vợ mình dạo chơi nhiều chút. Sau một ngày tung tăng, cô như trở lại dáng vẻ đáng yêu ngày xưa.
Kết thúc bữa ăn, cả hai dắt nhau về phòng. Hạo Nhiên đi tới đi lui hồi lâu mới vào tắm gội.
Chờ anh khuất bóng, Tử Hân đẩy cửa tiến ra ban công hóng gió. Tiết trời tối thu se sắt lành lạnh, cái lạnh khiến lòng thêm vương vấn, bâng khuâng.
Mãi thẩn thơ ngóng trông dãy núi phía xa xôi mà cô chẳng hay biết Hạo Nhiên đã tắm xong tự bao giờ. Khi vòng tay ấm áp luồn nhẹ tới, siết lấy thắt lưng thì cô mới quay về thực tại, tâm hồn ngừng treo trên đọt cây.
- Trời đêm nay nhiều sao quá. Tử Hân à, ánh mắt em còn lấp lánh hơn ngàn tinh tú ấy.
Dứt lời nịnh bợ, Hạo Nhiên dịu dàng tựa cằm lên cổ Tử Hân, cùng ngắm trời, hóng gió. Hơi thở nhè nhẹ mang hương nam tính phả quanh vành tai khiến cô sởn hết da gà, muốn vùng thoát khỏi, có điều, nghĩ kỹ lại thôi.
Nếu làm quá kiểu gì anh cũng chất vấn, lỡ anh điên khùng xách cô quẳng lên giường e càng khốn đốn hơn.
Khung trời đầy sao nhấp nhánh ấy ở trên tòa nhà cao nhất tỉnh J rất khó nhìn rõ bởi lẽ ánh sáng của điện quá nhiều đã che mờ tất cả.
Lý Hạo Nam ân cần chăm sóc Tử Hương từng ly từng tý, từ thức ăn cho đến thức uống. Lúc cô chủ động hẹn mình gặp mặt, ông cảm giác bản thân như trẻ lại.
Tuy giấc chiều cô bảo có chuyện cần nói nhưng tận thời điểm này ông vẫn chưa nghe cô mở miệng. Đang định thắc mắc thì người đối diện bỗng cất tiếng trước.
- Chủ tịch, chuyện hôm ấy ngài đề nghị, bây giờ tôi đồng ý có muộn chăng?
Câu hỏi thốt lên từ đôi môi mọng khiến trái tim Lý Hạo Nam một phen nhảy múa. Hai năm trời, ông kiên nhẫn lui tới Kingdom chờ đợi, hiện tại đã nhận được câu trả lời ưng ý rồi.
- Không muộn, Tử…Tử Hương à, vậy…em…em chấp nhận ở bên tôi ư? – Lý Hạo Nam lắp bắp.
- Vâng, suốt hai năm ròng, tôi nhận thấy chủ tịch là người tốt, mong rằng quãng đời sau có thể nương thân nhờ ngài. – Cô cúi đầu, đôi bàn tay bấu chặt vào nhau.
- Em yên tâm, tôi biết em chịu nhiều điều tiếng khi làm vợ tôi nhưng tôi tuyệt đối chẳng để em thiệt thòi.
Vị chủ tịch xúc động nghẹn ngào, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh mai lạnh ngắt, run rẩy mà trấn an. Ông tự hứa sẽ yêu thương, nâng niu cô gái bé nhỏ này hết khả năng.
Cuối cùng, gần cuối đời, ông đã có thể lần nữa ôm trọn hạnh phúc riêng mình.
Ra khỏi nhà hàng trên cao, Lý Hạo Nam lập tức đưa Tử Hương xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới, bảo nhân viên chọn giúp cô những mẫu trang phục lẫn trang sức mới nhất.
Thế là, trong phút chốc, cô gái mồ côi nghèo nàn Tử Hương bỗng chốc biến thành nàng Lọ Lem đời thực.
Nhìn cô vụt sáng lộng lẫy, sang trọng đúng chuẩn phu nhân cao quý, Lý Hạo Nam trầm trồ khen ngợi. Tuy rất muốn thể hiện hành động thân mật nhưng lo ngại cô chưa quen nên ông lịch sự giữ kẽ, không dám xô bồ, rủ rê mà chở thẳng về nhà.
Suy cho cùng, để mọi thứ xảy đến tự nhiên nhất vẫn hay hơn. Thầm nghĩ dẫu sao sớm muộn cô cũng thuộc quyền sở hữu của mình.
Rời bỏ không gian xa hoa, quay lại căn nhà chật hẹp. Tử Hương gục xuống, bật khóc nức nở. Cơn đau cứ mãi nhói trong tim từ chiều tới tận lúc này.
Quãng thời gian Hạo Nhiên không ghé qua, cô nhớ nhung anh hao gầy thân xác, hơi thở cũng như bị ai rút cạn. Những tưởng cứ vậy mà cố gắng sống tiếp thì anh bỗng xuất hiện và khiến cô chẳng thể làm khác hơn. Đây là cách duy nhất để cô thoi thóp tồn tại.